Vĩnh Sinh

Chương 271 - Một Quyền Đánh Chết Ngươi

Lục Mục Phong Thần Bia chính là một sát chiêu mà Phương Hàn chuẩn bị cho Mạnh Thiểu Bạch.

Ngày đó khi Triệu Huyền Nhất thi triển có thể phong tỏa cả đạo khí như Huyết Dạ Vương, khiến nó không thể động đậy, có thể thấy sáu khối thần bia này tạo thành Phong Thần Đại Trần lợi hại như thế nào. Càng trọng yếu hơn chính là khi sáu khối thần bia này rơi vào trong tay Phương Hàn thì uy lực lại càng mạnh hơn, bởi vì sau khi tu luyện Phong Thần Đại Pháp, bắt đầu tu luyện lục phủ, thì nguyên khí của Phong Thần Đại Pháp kết hợp với nguyên khí của thần thông Ngũ Đế Đại Ma lại một chỗ, trở nên linh hoạt, gắn kết, khiến cho hắn vận dụng sáu khối thần bia này giống hệt như Già Thiên Ma Thủ, vô cùng dễ dàng.

Thậm chí, Phương Hàn còn biết rõ, nếu như Phong Thần Đại Pháp tu luyện đến một mức độ nhất định thì có thể dung hợp sáu khối thần bia vào trong lục phủ, tăng cường độ cứng rắn của thân thể, thân xác sẽ đạt tới một mức độ không cách nào tưởng tượng nổi. Có rất nhiều lợi ích đối với việc tu luyện Bất Tử Chi Thân sau này.

Phong Thần Đại Pháp là một loại kỳ công, cùng với thần thông Ngũ Đế Đại Ma tương hỗ lẫn nhau, bổ ích cho nhau.

Hơn nữa pháp lực của Phương Hàn hơn hẳn Triệu Huyền Nhất, cho nên Lục Mục Phong Thần Bia trong tay Phương Hàn quả thực giống như gặp được minh chủ, công dụng càng mạnh mẽ hơn.

Hiện tại sáu khối Lục Mục Phong Thần Bia bố trí thành Phong Thần Đại Trận, lợi hại không kém gì A Tỳ Môn của Hoàng Tuyền Đồ. Đâu chính là đòn sát thủ của Phương Hàn, tung ra ở thời điểm mấu chốt để vây khốn Mạnh Thiểu Bạch, nhất cử chế địch.

Ông ông ông ông ông ông... . . .

Lục Mục Phong Thần Bia thoáng cái tản ra, rung động kịch liệt, từng làn sóng từ trên các tấm bia tản ra, trong khoảng khắc, Phong Thần cương khí che kín cả bầu trời, sáu con mắt trên mỗi tấm bia đột nhiên mở ra, bắn ra vô tận quang mang.

“Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu! Vào Phong Thần Đại Trận của ta nào!” Thân thể Phương Hàn di động với tốc độ cao, ngũ sắc hoa cái ở trên đỉnh đầu không ngừng xoay tròn, như một con giòi ở trong xương, bám riết lấy Mạnh Thiểu Bạch, mỗi một quyền oanh kích ra đều mang theo A Tỳ Khí, ngăn trở Mạnh Thiểu Bạch di chuyển, làm cho hắn bị vây khốn trong Phong Thần Đại Trận.

“Không ngờ lại lâm vào tình cảnh khó khăn như thế này!”

Kiếm khí của Mạnh Thiểu Bạch chém loạn lên, mỗi một kiếm đều để đón đỡ công kích của Phương Hàn, tuy tạm thời không gặp nguy hiểm nhưng đã hoàn toàn mất thế, cảm giác công kích của Phương Hàn giống như tơ của nhện nhả ra, thoáng cái cuốn lấy hắn, mặc dù hắn có phản kích thế nào cũng không có chút hiệu quả.

Già Thiên Ma Thủ, Huyết Dạ Vương, Quỷ Xà Kiếm, Tâm Linh Kiếm, bốn đại pháp bảo giống như những con muỗi thèm máu, đánh loạn cả lên, kiếm của Mạnh Thiểu Bạchtuy một lần dchems ra có thể đánh lui bốn đại pháp bảo này nhưng mà khó có thể hủy diệt được bọn chúng.

Muốn luyện ra một cái tuyệt phẩm đạo khí đã rất khó khăn rồi, việc hủy nó sao có thể dễ dàng được. Mà ngay cả Ma Suất có toàn lực thi triển Đại Băng Diệt Thuật cũng không thể hủy được tuyệt phẩm bảo khí chứ đừng nói chi là hạ phẩm đạo khí.

“Xem ra chỉ có thể thi triển thêm sát chiêu nữa!”

Mắt Mạnh Thiểu Bạch lóe lên một tia hung quang, sáu cánh sau lưng lại vỗ mạnh, cả người liền xoay tròn giống như một con vụ, bàn tay cầm kiếm cũng xoay tròn theo thân thể, dần hóa thành một cự kiếm hình rồng đánh thẳng về phía Phương Hàn, “Thủy Hỏa Độc Long Toản!”

“Thượng cùng bích lạc hạ Hoàng Tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến……”

Khi Mạnh Thiểu Bạch thi triển Thủy Hỏa Độc Long Toản thì một đầu hoàng long khổng lồ xuất hiện, chắn ngang kiếm thê,s móng vuốt giơ lên đón đỡ Thủy Hỏa Độc Long Toản.

Phanh!

Hoàng long bị đánh nát nhưng thân thể của Mạnh Thiểu Bạch cũng vì va chạm mà thoáng khựng lại một chút.

“Cơ hội tốt!” Phương Hàn liền phun ra mấy luồng tinh khí, uy lực của Lục Mục Phong Thần Bia bỗng tăng vọt, sáu con mắt thoáng tập trung lên người Mạnh Thiểu Bạch, lập tức Phong Thần Đại Trận phủ xuống, hình thành một trận đồ bao trùm lấy Mạnh Thiểu Bạch.

“Hảo trận pháp!” Sắc mặt của Mạnh Thiểu Bạch đanh lại, kêu lên một tiếng the thé, thân thể liền phóng thẳng lên trời, bàn tay cầm kiếm lại một lần nữa huy vũ, huyễn hóa ra vô soó kiếm khí hình bông tuyết, lợi hại hơn rất nhiều so Thiên Hạ Hữu Tuyết của Kiếm Cuồng trưởng lão. Những kiếm khí hình bông tuyết này đánh thẳng vào Phong Thần Đại Trận.

“Kiếm khí của Mạnh Thiểu Bạch thạt là lợi hại, pháp lực của ta thiếu chút nữa là bị hắn đánh tan, Phong Thần Đại Trận tuy có thể tạm thời vây khốn được hắn nhưng mà khó có thể trói buộc hắn lâu được, còn phải tăng thêm một đạo phòng tuyến nữa! Hoàng Tuyền Luân Hồi!”

Tiếng nói của Diêm từ trong Hoàng Tuyền Đồ truyền ra, cả Hoàng Tuyền Đồ đột nhiên bành trướng lớn lên, bao trùm lấy Phong Thần Đại Trận, lập tức Phong Thần Đại Trận nhiều thêm một tầng sương vàng.

Mạnh Thiểu Bạch bị nhốt ở trong đó.

Hoàng Tuyền Đồ, Phong Thần Đại Trận, trận pháp do hai kiện pháp bảo kết hợp bày bố, rốt cuộc phong ấn thành công một cao thủ tầng thứ chín Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Địa Pháp Tướng.

Mạnh Thiểu Bạch ký sinh trứng của Côn Bằng, tu luyện thành Thiên Địa Pháp Tướng, thực lực cơ hồ không dưới Quỷ Đế. Có điều hiện giời Phương Hàn cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều so với khi giết chêt Quỷ Đế, đã có thể đánh ngang ngửa với Mạnh Thiểu Bạch, thậm chí còn chiếm được thượng phong.

“Già Thiên ma Thủ, Huyết Dạ Vương, Tâm Linh Kiếm, Quỷ Xà Kiếm! Trở về!” Thấy đại trận mà mình bố trí ra đã thành công vây khốn Mạnh Thiểu Bạch, Phương Hàn khẽ vẫy tay, bốn đại pháp bảo trở về trong thaant hể hắn, sau đó đi vào trong đại trận.

Hiện giờ Mạnh Thiểu Bạch đã bị vây khốn, hắn đã chiếm được ưu thế chủ động, lại có thêm địa lợi, phần thắng tăng lên rất nhiều.

“Phương Hàn, ngươi dám vây khốn ta? Ngươi cho răng như vậy có thể vây khốn được ta sao? Côn Bằng Nguyên Thần! Thiên Địa Pháp Tướng! Thôn hấp vạn vật! Ngươi dùng pháp bảo vây khốn ta cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi! Ngươi có biết vì cái gì mà ta không dùng pháp bảo không? Bởi vì Côn Bằng Nguyên Thần của ta là khắc tinh của tất cả các loại pháp bảo, có thể cắn nuốt bất kỳ pháp bảo nào! Ta lúc nào cũng mong chờ thời khắc này! Trên người ngươi có nhiều pháp bảo như vậy, ta sẽ thu hết tất cả! Tất cả những gì ngươi cố gắng, đều sẽ mất hết! Tất cả pháp bảo của ngươi đều sẽ là của ta!”

Mạnh Thiểu Bạch bị vây trong đại trận lại không hề tức giận, mà lại cười ha hả, nhìn sáu khối Phong Thần Bia ở trên trời đang giam cầm mình, hai mắt lóe ra tia mục quang sắc bén ở trên đỉnh đầu, Thiên Môn mở rộng ra, Côn Bằng Nguyên Thần mạnh mẽ xông ra, lập tức trong đại trận nổi lên vô số phong bạo, thiên địa nguyên khí lại một lần nữa ùa về phía Mạnh Thiểu Bạch.

Hấp!

Côn Bằng Nguyên Thần của Mạnh Thiểu Bạch há miệng mạnh mẽ hút lấy tất cả.

Ô ô, ô ô ô, ô ô ô... ... .

Vũ Hóa Thiên Cung cũng rung rẩy, tựa hồ muốn thu nhỏ lại, tiến vào trong miệng của Mạnh Thiểu Bạch. Cả phương viên mấy trăm dặm dãy núi Vũ Hóa Sơn chịu vô hạn áp súc, dường như muốn thu nhỏ lại, tiến vào trong miệng của Côn Bằng Nguyên Thần.

Sáu khối Phong Thần Bia ở trên trời rung rẩy kịch liệt, phát ra âm thanh chói tai, trong nháy mắt đều muốn nhắm lại, tựa hồ sắp bị Côn Bằng Nguyên Thần của Mạnh Thiểu Bạch nuốt mất.

Mà vụ khí của Hoàng Tuyền Đồ phun ra như trăm sông đổ về biển, chui vào trong miệng của Côn Bằng Nguyên Thần, ngay cả A Tỳ Khí của A Tỳ Môn cũng bị nó hút lấy.

Bụng của Côn Bằng Nguyên Thần tựa hồ là một không gian rộng lớn vô cùng, có thể chứa cả vũ trụ.

Tại thời khắc này, Mạnh Thiểu Bạch rốt cuộc đã thi triển ra thần thông mạnh mẽ nhất của mình, thôn phệ hết tất cả các loại bảo bối của Phương Hàn. Tưởng nhưa tất cả pháp bảo của Phương Hàn đều là chuẩn bị để tặng tặng cho hắn vậy.

“Thật không? Muốn thu pháp bảo của ta thì phải xin phép quả đấm của ta đã!”

Phương Hàn lóe lên một nụ cười quỷ bí, hiện ra trước mặt Mạnh Thiểu Bạch, lúc này trên đầu hắn không còn ngũ sắc hoa cái nữa mà là một phù lục, có năm mươi loại thần thông, dị tượng Xuy Pháp Đại Loa, Kích Đại Pháp Cổ lại nổ lên. Năm mươi lăm loại thần thông nổi lên, sau đó toàn bộ ngưng tụ vào trong tay trái của Phương Hàn.

Phanh!

Một quyền của Phương Hàn mạnh mẽ đánh về phía Mạnh Thiểu Bạch.

Mạnh Thiểu Bạch đưa một kiếm ra đón đỡ quyền của Phương Hàn, “Vô ích thôi! Côn Bằng Nguyên Thần của ta có lực lượng vô cùng vô tận! Phù lục của ngươi dù cho có cường đại đến mức nào cũng không thể thắng được Vô Sinh Kiếm Đạo của ta!”

Phương Hàn cũng không nói lời nào, trong một chớp mắt đó, liên tiếp đánh ra bốn mươi chín quyền, mỗi một quyền đều nhắm vào một trong bốn mươi chín đại huyệt của Mạnh Thiểu Bạch. Bốn mươi chín quyền này giống như hổ, lang, báo, lưu tinh liên tục đánh xuống, giống như thiên tai giáng xuống.

Mạnh Thiểu Bạch cười lạnh, trong khoảng khắc này hắn cũng chém ra liên tục bốn mươi chín kiếm, chặn quyền đầu của Phương Hàn lại, hoàn toàn ngăn cản được, hơn nữa kiếm khí lăng lệ còn thẩm thấu vào người Phương Hàn, muốn phá hư sinh cơ của hắn.

Bốn mươi chín quyền đánh với bốn mươi chín kiếm, trong khoảng khắc quyền kiếm va chạm, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, tựa hồ như một bức tranh vẽ vĩnh hằng. Quyền kiếm của hai người liên tiếp va chạm, mỗi một chiêu đều khắc chế lẫn nhau, đây là một loại lĩnh ngộ về tu vi, lực lượng của đối phương, đều ở vào một trạng thái chiến đấu vô cùng cực đoan.

Người này cũng không làm gì được người kia.

Nhưng mà Côn Bằng Nguyên Thần của Mạnh Thiểu Bạch vẫn không ngừng thôn hấp pháp bảo Của Phương Hàn. Với sự chên lệch ba cảnh giới, Mạnh Thiểu Bạch có ưu thế rất lớn, phải biết rằng cao thủ tranh đấu chỉ cần hơn kém nhau một cảnh giới thôi cũng đã đủ phân thắng bại rồi.

Băng!

Đúng lúc này, Phương Hàn đột nhiên đánh ra một quyền khác với bốn mươi chín quyền trước, quyền thứ năm mươi! Một quyền này quả thực có lực lượng của thần, không ai có thể tưởng tượng được một quyền lại có thể biến ảo, vô định như vậy, một quyền vô cùng linh động, một quyền hư vô, một quyền khủng bố, một quyền đạt tới viên mãn……

Quyền thứ năm mươi này tựa hồ không còn là một quyền nữa, rõ ràng đã hết đà nhưng lại có thể đánh tiếp được ra một quyền nữa. Lúc này Mạnh Thiểu Bạch vừa phát lực xong, chưa kịp thu thế, trong một sát na này, hắn bị lộ sơ hở để cho quyền kia oanh kích.

Một quyền huy vũ đánh xuống, trong ánh mắt của Mạnh Thiểu Bạch tựa như xuất hiện một không gian mộng ảo. Mạnh Thiểu Bạch đột nhiên cảm giác như tâm linh có chút chậm chạp, rõ ràng sự tình không tốt, muốn thoát đi nhưng đã muộn!

Một quyền mộng ảo này Phương Hàn phá vỡ kiếm thế của hắn, các loại kiếm khí đều không thể ngăn cản được! Quyền đầu đánh thẳng vào đan điền ở bụng hắn.

Một quyền mang lực lượng vô cùng to lớn đánh xuống, khiến cho cương khí hộ thân của Mạnh Thiểu Bạch thoáng cái tán đi, sau đo phá y vỡ nát, đại trận bên trong cũng hỏng mất, cuối cùng đánh mạnh lên da thịt ở trên bụng của Mạnh Thiểu Bạch, lập tức cả thân thể của Mạnh Thiểu Bạch giống như một con tôm, cong cả người lại.

Trong mắt của hắn lộ lên một tia kinh ngạc, thần sắc như không thể chấp nhận được. Hắn không thể nào tin được là mình đã bị trúng một quyền của Phương Hàn.

Nhưng là sau đó một khắc, từ bụng hắn truyền đến trận trận đau đớn, hắn liền biết đây rốt cuộc không phải là giả. Một trận đau dớn kịch liệt truyền tới, không cùng thống khổ dâng lên, giống như rơi vào trong địa ngục a tỳ. Trong sát na đó hắn tưởng chừng như đã chuyển thế luân hồi qua trăm ngàn kiếp người, làm cho Mạnh Thiểu Bạch đau đến muốn khóc.

Một quyền này của Phương Hàn có ẩn chứa A Tỳ Khí đánh mạnh xuống địch nhân, địch nhân trúng phải cảm nhận sự thống khổ của A Tỳ, tuyệt đốt không đơn giản như ma công bình thường.

Phốc!

Mạnh Thiểu Bạch phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh thiếu chút nữa là cả người vỡ nát, xương cốt không còn.

Bình Luận (0)
Comment