Vĩnh Sinh

Chương 44 - Thất Sát Kiếm Trận

“Không xong! Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ bị nàng phát hiện! Sống hay chết?” Phương Hàn cũng không ngờ Phương Thanh Tuyết lại làm việc dứt khoát như vậy, trực tiếp một ngón tay mở hết y phục của mình, khiến cho nửa thân trên xích lõa.

Hoàng Tuyền Đồ một mực coi như nội y, lúc nào cũng mặc trên người, hiện giờ quần áo bị xé mở ra hết thì cũng lộ ra.

Một khi lộ ra, hậu quả thế nào thì hắn cũng không chống đỡ được.

Tại thời khắc này, Phương Hàn chợt nổi lên sát tâm, xúc động muốn xuất kiếm ám sát Phương Thanh Tuyết! Bất quá hắn cũng biết Phương Thanh Tuyết không cùng cấp bậc với Tu La, là cao thủ thần thông bí cảnh tầng thứ tư.

Tu La chỉ tương đương với một cao thủ tầng thứ hai, so với Phương Thanh Tuyết thì một ở trên trời còn một ở dưới đất. Nếu như Phương Hàn đột nhiên ác sát cũng không có chút nào nắm chắc là một lần liền thành công.

“Hả? Không có đồ vật gì sao?”

Đúng lúc này trong mắt Phương Thanh Tuyết lại lộ ra một tia kinh ngạc, bởi vì trước mắt nàng, trên người Phương Hàn không có gì hết, chỉ là da thịt nhẵn nhụi, cơ bắp săn chắc, thân thể với những đường cong vạm vỡ.

Trên làn da trơn bóng lộ ra sinh cơ cường đại.

“Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ đâu rồi?” Phương Hàn cũng sửng sờ, nhìn trên người mình, không phát hiện được cái gì, giống như hắn chưa từng có Hoàng Tuyền Đồ vậy.

“Nhất định là thủ đoạn của Diêm, hắn có nói qua, ta đã dùng qua Cửu Khiếu Kim Đan, khi luyện chế Cửu Khiếu Kim Đan, Hoàng Tuyền Đại Đế dùng máu của mình để luyện chế, mà Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ cũng có máu của hắn, hai cái có thể dung hợp với nhau?”

Phương Hàn linh cơ nhất động, “Sư tỷ, trên người của ta không có pháp bảo gì cả, vừa rồi khi Yêu Thần tế đàn phát sinh biến háo, Tu La này tự nhiên ngây người hạ xuống, ta thừa cơ hội xuất ra một kiếm đâm vào mắt nó. Hắn lúc đầu muốn bắt giữ ta, cho ta một cơ hội.”

“Đi!”

Phương Thanh Tuyết cũng không có nghe Phương Hàn giải thích nhìn nhìn hổ khẩu đang chảy máu của hắn, sau đó nhấc bổng hắn bay lên trời, tử điện vờn quanh người, giữa vô tận hắc ám bay nhanh như điện chớp.

Phương Hàn bị nàng nắm lấy, toàn thân không thể cử động, giống như bị tê liệt, chỉ thấy hắc vụ trước mặt không ngừng phân khai, mà sắc mặt của Phương Thanh Tuyết càng lúc càng tái đi, ngẫu niên ho khan, còn có một giọt máu tươi theo môi nhỏ xuống, rơi lên quần áo tuyết trắng của nàng, tạo thành một đốm hoa đào diễm lệ, rõ là nàng bị thương không nhẹ

“Thiên yêu tàn sát thần, Cầm nguyệt trích tinh.”

Giữa vô tận hắc ám, âm thanh vang vọng ngưng tụ thành một cây trường mâu, hung hăng đâm về tử điện hộ thân quanh người Phương Thanh Tuyết, cùng với vài đạo điện quang va chạm rồi vỡ nát.

Hắc vụ trước mắt càng trở nên đậm đặc hơn, từ trong bóng tối chợt xuất hiện một bàn tay khổng lồ, như một tấm lưới bắt cá lớn phủ xuống, chộp về phía Phương Thanh Tuyết.

“Thiên ý như đao, chém tận giết tuyệt.”

Phương Thanh Tuyết mặt không đổi sắc, đơn chưởng dựng đứng trước ngực, một đạo tử điện đao hung hăng đánh lên bàn tay khổng lồ đang chụp xuống.

Yêu thủ nắm lại, tựa như muốn đem lôi đao đó nắm gọn trong lòng bàn tay.

“Sâm La Vạn Tượng!” Phương Thanh Tuyết nhắm mắt lại, tựa hồ tích góp từng chút pháp lực, sau chừng ba cái hô hấp, hai mắt chợt mạnh mẽ mở ra, đạo lôi đao đột nhiên nổ mạnh, biến thành ngàn vạn ánh đao xoay tròn, vô số hình ảnh chợt hiện ra, có phòng ốc, cung điện, thành trì, cây cối, hoa cỏ, núi đồi, tiên nhân, lôi đình, hỏa diễm, thiên phong, long hổ, hết thảy Sâm La Vạn Tượng đều ở trong đó.

Xích lạp!

Yêu thủ cư nhiên bị lôi đao của nàng xé rách.

Tiếp đó hắc vụ đầy trời cũng bị xé toạc ra, để lộ một tia sáng.

Phương Thanh Tuyết mang Phương Hàn lao nhanh về phía tia sáng, xuyên qua lỗ hổng, biến mất không thấy đâu.

Yêu Thần trên tế đàn lần nữa vung tay áo lên, hắc vụ đầy trời lập tức tiêu tán. Thế giới dưới lòng đất lại khôi phục sự an bình vốn có.

“Thần! Thất sát hồ lô của ta, ngài không đích thân đuổi theo giết hắn sao?”

Thiên Lang tiểu chân nhân Vương Mặc Lâm đứng bên cạnh phân thân Yêu Thần vội vàng nói.

“Sâm La Vạn Tượng, tốt cho một chiêu Sâm La Vạn Tượng, ma công của Thiên Ma Tông, nàng lại có thể vận dụng đến xuất thần nhập hóa như vậy. Nàng còn trẻ, cũng giống như Ứng Thiên Tình đều là kinh tài tuyệt diễm, bất quá trúng phải Thiên Yêu Đại Thủ Ấn của ta, để xem nàng có thể thoát qua được sự truy sát của môn nhân hay không. Với thân phận của ta, đuổi giết một tiểu bối, cũng thật là không hay a.”

Phân thân Yêu Thần nhẹ nhàng nói: “Huống hồ chân thân của ta trấn áp Cửu Âm Thiên Ma, cũng không chia được cho phân thân bao nhiêu lực lượng, để nàng đi đi.”

“Chúc mừng Yêu Thần đại nhân, rốt cuộc cũng phong ấn được Cửu Âm Thiên Ma, đây là thiên ma mạnh nhất dưới Ma Thần, nếu như có thể luyện hóa được, Yêu Thần đại nhân lại tiến một bước dài trên con đường thành tiên.

Thiếu nữ đứng bên cạnh Yêu Thần, hình người nhưng sau mông lại lộ ra một cái đuôi dài màu trắng, mềm như nhung đang quét tới quét lui giống như hồ ly tinh trong truyền thiết. Đây chính là Thuần Hồ tiểu yêu nữ.

“Thân thể mười tầng, thần thông mười tầng, trường sinh cũng có mười tầng, con đường thành tiên rất dài. Phải đi đến hết mới thấy được Vĩnh Sinh Chi Môn trong truyền thuyết, con đường tu luyện dài lắm, Nghê Thường à.”

Yêu thần sờ sờ lên đầu Thuần Hồ tiểu yêu nữ, thân thể biến thành một làn khói tiêu tán.

“Đi! Chúng ta đuổi theo! Phương Thanh Tuyết đã trúng Thiên Yêu đại thủ ấn, có lợi hại mấy thì giờ cũng như đèn đã cạn dầu mà thôi!” Vương Mặc Lâm nóng vội nói, thân hóa thành một đạo lục quang bay vút lên.

Trên mặt đất, mặt trời ở trên cao, đúng giữa trưa trên sa mạc, dương quang chói lọi tưởng như có thể đem thân thể người ta nung đến khô hết nước.

“Chúng ta thoát khỏi lòng đất rồi sao? Đây là đâu?”

Một đạo tử điện phá vỡ hư không, rơi xuống một đồi cát lớn trên sa mạc, hai bóng người hiện ra, đúng là Phương Hàn cùng Phương Thanh Tuyết.

“Ngươi ở chỗ này, ta bị trúng Thiên Yêu Đại Thủ Ấn của Yêu Thần, pháp lực tán loạn! Không tưởng được chỉ là một cái phân thân của một cao thủ Trường sinh bí cảnh lại lợi hại như vậy. Bất quá vậy cũng tốt, ta cũng biết rõ hơn cao thủ Trường sinh bí cảnh lợi hại như thế nào. Trong hàng ngũ đệ tử chân truyền của Vũ Hóa Môn, người từng cùng cao thủ Trường sinh bí cảnh giao thủ chỉ sợ có mỗi mình ta.”

Phương Thanh Tuyết khanh chân ngồi trên mặt đất, bỏ Phương Hàn xuống, trên mặt lộ ra nét cười, giống như vừa cùng người bạn tri kỷ trò chuyện.

“Sử tỷ, người bị thương có nặng hay không?” Phương Hàn liền vội vàng hỏi.

“Không sao, ta vận chuyển pháp lực, luyện hóa yêu khí của Thiên Yêu Đại Thủ Ấn là được, ta tu luyện Tử Điện Âm Lôi Đao, có thể luyện hóa hết tất cả yêu khí, chỉ là cần tốt một ít thời gian!” Phương Thanh Tuyết liếc nhìn Phương Hàn, “Ngươi có thể đánh chết Tu La, mặc dù nhờ vào vận khí, nhưng vậy cũng là kinh thế hãi tục rồi. Ngươi càng ngày càng làm ta giật mình. Hộ pháp giúp ta.”

Trong lúc nói chuyện, nàng cầm Thất Sát Hồ Lô trong tay ném lên, Phương Hàn vội vàng đưa tay tiếp lấy, thân thể hơi trầm xuống, “Nặng thật!” Một hồ lô nhỏ như vậy lại nặng đến mười cân, không biết bên trong đựng cái gì.

Huyết chi tinh thần trong Thất Sát Hồ Lô này đã bị ta loại bỏ, ngươi hiện tại có thể nhỏ máu tế luyện.” Phương Thanh Tuyết nói: “Cái hồ lô này là một kiện chí bảo, bất quá tiểu ma đầu Vương Mặc Lâm lại luyện chế một loại Thiên Lang Yên, thật là ngu ngốc. Kỳ thật chỗ lợi hại nhất của hồ lô này là trận pháp Thất Sát Kiếm Trận. Chỉ cần có bảy thanh Phi kiếm cấp bậc linh khí để vào trong hồ lô liền có thể bố trí Thất Sát Kiếm trận, gặp thần chém thần, gặp quỷ chém quỷ, sắc bén vô cùng. Bất quá bảy thanh phi kiếm quả là khó tìm được, Ma đạo lại không am hiểu luyện khí, thế cho Thất Sất Kiếm trận bên trong không có kiếm, không cách nào phát huy ra hết uy lực của mình. Ngươi sau này tiến vào nội môn, hãy cố gắng thu thập đủ bảy thanh phi kiếm đi.”

Trong lúc nói chuyện, Phương Thanh Tuyết nhắm mắt lại, tử điện như tơ nhện bao phủ toàn thân, đem thân nào bao phủ trong một cái kén lớn màu tím. Vây quanh cái kén là hai con Tử Điện đại xà.

Hai con Tử Điện Đại xà này đã mất đi sừng hươu, ưng trảo cùng chòm râu, không còn hình rồng nữa.

“Thất Sát Kiếm Trận? Ta không phải đang có bảy thanh phi kiếm sao? Linh Phong, Ngân Xà, Hồng Dục, cùng với bốn thanh nữa.” Phương Hàn thầm nghĩ trong lòng, đột nhiên từ xa xa xuất hiện một đạo quang mang màu bích diễm kéo dài từ chân trời bay thật nhanh đến, trong nháy mắt ngừng lại giữa không trung, lộ ra một thanh niên mặc quần áo màu bích lục.

Đúng là đệ tử chân truyền đệ trên Bích Diễm Phong, Kim Thạch Đài.

“Phương Thanh Tuyết, ta rốt cuộc tìm được ngươi.” Kim Thạch Đài dừng lại giữa không trung, không ngừng vận chuyển pháp lực, sau đó ánh mắt chuyển lên người Phương Hàn, “Thất Sát Hồ Lô! Ngươi! Đưa Thất Sát Hồ Lô cho ta!”

Bình Luận (0)
Comment