“Giết ta? Mạnh Thiểu Bạch, các ngươi đúng là nằm mơ à? Bên cạnh ngươi có hai đầu thần thú thì sao? Đối với ta chỉ là nghiệt súc mà thôi. Ta tế luyện một kiện pháp bảo, đang cần hồn phách, tinh nguyên, mảnh vỡ pháp tắc của hai đầu thần thú. Hôm nay hai người các ngươi, một kẻ cũng không thể thoát, hết thảy đều phải chết, triệt để phải chết.”
Phương Hàn bước ra một bước, trên mặt hiện lên nụ cười, trong ánh mắt bắn ra sát khí nồng đậm.
Tuy hắn phát ra sát khí dày đặc, tựa hồ như chuẩn bị xuất thủ, thế nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn rất tỉnh táo. Trong Hoang Thần điện nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa Côn Bằng, Thao Thiết đều là thần thú có cảnh giới cao hơn hắn một bậc.
Trường Sinh Bí Cảnh, cho dù cảnh giới chỉ chênh lệch một bậc cũng đồng nghĩa với chuyện căn bản không thể thắng.
Huống chi Côn Bằng, Thao Thiết đều là thần thú.
“Thì ra là tiểu tử này đã thi triển ra Đại Kịch Độc Thuật chặt đứt một cánh tay của ta.” Thao Thiết thần thú nhìn nhìn Phương Hàn giống như con sói đói vậy. Hắn đã nhận ra Phương Hàn chính là kẻ ở trong thời không triều tịch thi triển ra Đại Kịch Độc Thuật chặt đứt một cánh tay của hắn. Thao Thiết thần thú thập phần hung tàn, dã tâm trả thù cũng rất mạnh, không hề kém bất cứ loài nào trong đám thần thú.
“Tu vi của tiểu tử này tuy tu luyện tới Động Thiên Cảnh, nhưng bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi, căn bản không phải là đối thủ của chúng ta, Thao Thiết, ngươi bị Nhân Hoàng Bút chém mất một cánh tay sao?” Lão giả mập mạp Côn Bằng nói.
“Không phải, kẻ này tu luyện môn môn thần thông cực kỳ lợi hại gọi là Đại Kịch Độc Thuật, hơn nữa không biết dung hợp với độc dược gì, pháp tắc thời gian của ta cũng không thể ngăn cản nổi. Thời điểm bắt giết kẻ này ngàn vạn lần phải cẩn thận, nên tránh xa khỏi Đại Kịch Độc Thuật của hắn.”
“Hừ, cũng không có cái gì. Chúng ta đã tu luyện rất nhiều năm rồi, cũng không biết luyện chế hết bao nhiêu bảo bối, số lượng còn vượt xa rất nhiều so với người tu đạo bình thường, cho dù bỏ qua vài kiện pháp bảo vây khốn thần thông của kẻ này cũng không phải là việc khó! Tốt! Hoang Thần Vương động thủ cùng Nhân Hoàng Bút, chúng ta sẽ giết hắn!”
Thân thể mập mạp của Côn Bằng khẽ động, tại trong thời không huyễn hỏa ra rất nhiều tàn ảnh. Tốc độ nhanh tới trình độ không cách nào tưởng tượng, một chưởng bổ tới chỗ Phương Hàn, lực lượng trong một chưởng này khoảng chừng ngàn ức mã lực.
Hiện tại lực lượng của Phương Hàn đạt tới đỉnh phong cũng chỉ có ba mươi tỷ.
Cao thủ Động Thiên Cảnh bình thường khoảng tầm mười tỷ. Cho dù cao thủ Trụ Quang Cảnh cũng không thể vượt qua ngàn ức. Nhưng mà đầu thần thú Côn Bằng này chỉ hời hợt xuất thủ, lực lượng đã trên ngàn ức, đây chính là điểm khác nhau giữa người cùng thần thú. Đối mặt với lực lượng lớn như vậy, tốc độ cao như thế. Hết thảy quang cảnh trước mắt Phương Hàn đều bị che lại.
Hắn biết với thực lực hiện tại của mình, căn bản không phải là đối thủ
của đầu thần thú Côn Bằng này. Nhưng mà hắn có rất nhiều thủ đoạn, quỷ kế, đã sớm nghĩ tới hết thảy phương pháp đối ứng.
Một loạt chưởng lực được tung ra, Đại Kịch Độc Thuật xuất hiện, lần này Đại Kịch Độc Thuật cũng không phải trực tiếp phóng ra, mà là dùng hỗn hợp với Tiểu Túc Mệnh Thuật, vô ảnh vô hình thẩm thấu vào trong hư không. Trên ngón tay, chỉ thấy một điểm quang mang đen nhánh rất nhỏ giống như một số côn trùng biết bay đánh tới chỗ Côn Bằng.
Tiểu Túc Mệnh Thuật xuất hiện, không có chút đặc thù nào, không có sắc, thanh âm, ánh sáng, ảnh, hết thảy đều không có, vô hình. Giờ khắc này Phương Hàn dùng Tiểu Túc Mệnh Thuật áp chế chân khí kịch độc, chân khí kịch độc được áp súc thành một vài quang điểm màu đen giống như tro bụi, căn bản không thể nhìn thấy.
Thế nhưng chớ có xem nó chỉ là một vài điểm tro bụi bình thường, bên trong có chứa lượng lớn chân khí kịch độc, chút tro bụi này nếu như rơi xuống một khói tinh cầu nhỏ, vậy có thể giết chết hết toàn bộ sinh linh trên khối tinh cầu này, sau đó tinh cầu này cũng sẽ chuyển hóa thành “kịch độc chi tinh”.
“Đó là cái gì?”
Lão giả mập mạp Côn Bằng vừa bổ tới một chưởng, muốn nghiền ép Phương Hàn thành bột mịn, thế nhưng khi hắn nhìn thấy Phương Hàn phóng thích ra một ít tro bụi tới chỗ mình, mà trong đó lại không có nửa điểm độc khí, tự nhiên hắn không biết được đây là Đại Kịch Độc Thuật. Cho nên cũng không thèm để ý, ngón tay bắn ra, một cái túi, dường như là túi pháp bảo xuất hiện trong lòng bàn tay, muốn hấp thu toàn bộ chân khí này của Phương Hàn.
Túi pháp bảo bày cũng là một kiện Trung phẩm đạo khí, gọi là “nhiếp đại hải”, ý là có thể hấp thu lượng nước của cả một đại dương vào bên trong, tùy thời có thể mang đi.
Thế nhưng cái túi này vừa hấp thu một ít điểm tro bụi màu đen vào, khí linh bên trong liền gào to một tiếng, trực tiếp bị độc chết, sau đó Nhiếp Đại Hải bắt đầu bị hòa tan, chuyển hóa thành cuồn cuộn độc khí, càng tăng cường thêm uy lực cho Đại Kịch Độc Thuật.
“Xảy ra chuyện gì, đây là Đại Kịch Độc Thuật sao? Vì sao ta không thể cảm nhận được độc khí tồn tại, chẳng lẽ là vận dụng phối hợp cùng thần thông khác, nhưng chân khí kịch độc lợi hại như thế, nguyên khí nào gặp nó cũng sẽ bị ăn mòn.” Côn Bằng giật mình hoảng sợ, thập phần nhìn kiện pháp bảo Nhiếp Đại Hải của mình bị ăn mòn.
Kiện Trung phẩm đạo khí này là do hắn tiêu hao không ít tâm huyết mới luyện chế thành.
Phương Hàn dùng một chiêu đắc thủ, hòa tan Nhiếp Đại Hải, khí linh bị độc chết dung nhập vào trong Đại Kịch Độc Thuật, hắn cũng cảm giác được chân khí kịch độc của mình càng thêm hùng hồn, phản ứng cực nhanh, bàn tay liên tục vung lên, chân khí kịch độc một lần nữa tụ lại, hóa thành một số điểm tro bụi ngấm ngầm, bao phủ tới chỗ Côn Bằng.
Côn Bằng đã biết sự lợi hại của môn đạo thuật này, cho nên không dám đón đỡ, liên tục trốn tránh, trong khoảng thời gian ngắn, cư nhiên bị Phương Hàn bức bách phải liên tiếp lui về phía sau, rơi xuống hạ phong.
“Đáng giận!”
Lão giả mập mạp Côn Bằng này đã nóng nảy mất bình tĩnh, lực lượng của hắn ở xa phía trên Phương Hàn, cảnh giới cũng ở phía trên, nhưng mà bị một môn kỳ công bức bách rơi xuống hạ phong, chạy trốn khắp nơi, giống như kiến bò trên chảo nóng, mắt sạch mặt mũi, hắn cũng không dám dùng động thiên vây khốn Phương Hàn vào trong, nếu một khi bị nhiễm độc cũng khó có thể khu trừ, cả đời bị hủy rồi.
Thao Thiết cũng biến sắc, thân thể liên tục biến hóa, đầu tiên là bảo vệ Mạnh Thiểu Bạch, sau đó há miệng nhổ ra mười tám viên thuốc, cư nhiên là Tiên đan.
Mười tám viên Tiên đan này tiên khí nức mũi, cũng không biết là do người nào luyện chế, trên mặt cư nhiên hiện ra nguyên một đám dược linh, mỗi một đạo đều mặc kỳ phục quan nhân, trong đan dược uống nước nói chuyện phiếm, đánh cờ uống trà, hoặc là ngâm Đạo Kinh. Từng đạo từng đạo đều tiêu diêu tự tại giống như thần tiên trên trời.
“Thượng phẩm Tiên đan, Vong Ưu đan trận, vây khốn kịch độc!”
Phốc phốc phốc! Mười tám viên Tiên đan bị lực lượng của đại hán Thao Thiết ném tới chỗ tro bụi kịch độc của Phương Hàn.
“Không nên, không nên!”
“Đạo hữu không nên, độc khí này phi thường lợi hại, nếu như chúng ta bị dính phải, nhất định phải chết, hơn nữa chúng ta chỉ có thể ngăn chặn chân khí kịch độc trong chốc lát, đạo hữu hãy bỏ qua cho chúng ta đi, không đáng mà.”
“Đầu thần thú này thập phần hung tàn, không bằng chúng ta liều mạng đầu nhập vào minh chủ.”
Trong một sát na đám tiên nhân, đạo trang đang đánh cờ, đọc sách uống trà, nói chuyện phiếm trong những đan dược kia đều la hoảng, hò hét liên tục thét dài, tựa hồ như rất sợ hãi, lại có linh tính rất mạnh, còn lợi hại, thần quái hơn rất nhiều so với những loại Tiên đan mà Phương Hàn đã nhìn qua.
Sinh Sinh Tạo Hóa Đan, Thập Tâm Thiên Vương bảo đan, một số Tiên đan cũng tiếp cận tiên cấp, thế nhưng nếu so với mười tám viên đan dược này cũng chỉ là hạ phẩm mà thôi.
“Các ngươi còn muốn đầu nhập vào minh chủ! Thật uổng phí công sức của ta, sau khi có được các ngươi không biết ta đã thu thập được bao nhiêu dược liệu, nuôi nấng cho lực lượng của các ngươi tăng mạnh, hiện tại chỉ cần các ngươi xuất lực, các ngươi lại khước từ, còn muốn phản bội, lại không biết ta đã thi triển vô số cấm chế cường đại trên người các ngươi, các ngươi căn bản không có cơ hội phản bội ta, có biết không? Bạo bạo bạo!”
Vẻ mặt của Thao Thiết dữ tợn giống như Ma thần, liên tục điên cuồng hét lên, mười tám viên thuốc đột nhiên khuếch trương ra, lần lượt nổ mạnh hợp thành một tòa đại trận, cư nhiên vây hãm kịch độc của Phương Hàn vào trong đó, dược khí nồng đậm hợp thành thế giới đầy mùi thuốc.
Phương Hàn lập tức cũng cảm giác được Đại Kịch Độc Thuật của mình bị ngăn cản, có thể chậm rãi ăn mòn đại trận, thậm chí làm cho lực lượng trong đó chuyển hóa thành tinh khí của mình.
Thế nhưng hành động này cần thời gian dài, đối mặt với hai đầu thần thú hung ác Thao Thiết, Côn Bằng này, chỉ cần chần chờ một sát na cũng sẽ lâm vào nguy hiểm, làm không tốt sẽ lập tức tử vong, ngay cả hồn phách cũng khó có khả năng tồn tại.
“Phương Hàn, tên tiểu súc sinh này, ngươi lợi hại, bất quá cũng chỉ nhờ vào Đại Kịch Độc Thuật mà thôi, hiện tại ta bỏ qua mười tám viên thượng phẩm tiên đan vây khốn kịch độc của ngươi, ngươi nhất định phải chết. Ngươi biết không? Mười tám viên thượng phẩm Tiên đan này ta cũng không nỡ ăn, là thượng giới Huyền tiên, do Vong Ưu tiên nhân luyện chế ra, ta ngẫu nhiên tìm được rồi cẩn thận chăm sóc vạn năm, hiện tại cứ bỏ đi, tội nghiệt này của ngươi cho dù có dốc hết nước trong biển thiên địa cũng khó rửa sạch.” Sắc mặt của Thao Thiết liên tục co rúm lại, đau lòng vì tổn thất lần này, một mặt vọt người qua, giống như được ăn dược hoàn cuồng bạo mãnh liệt công kích tới chỗ Phương Hàn, Phương Thanh Tuyết, Phong Dao Quang.
Thân thể Côn Bằng cũng khẽ động, rợt! Sau lưng liền mọc ra một đôi cánh, đôi cánh này che khuất bầu trời, tiến vào trong hư không, mỗi lần nhẹ nhàng phất lên, lực lượng khiến trời long đất lở, phá vỡ rồi lại gây dựng lại, thời không phong bạo xoay tròn, có thể đủ để thổi bay một tinh cầu.
Sau đó móng tay dài đến ba thước trên ngón tay của hắn giống như phi kiếm bay ra, xé rách không gian chụp tới Phương Hàn.
Đã không có Đại Kịch Độc Thuật uy hiếp, hai đại thần thú toàn lực xuất thủ.
Hơn nữa hiện tại Nhân Hoàng Bút lại không thể dứt khỏi Hoang Thần Vương. Tựa hồ như không có thời gian để ý tới Phương Hàn, Phương Thanh Tuyết, Phong Dao Quang ba người.
Hai đại thần thú toàn lực xuất thủ, lực lượng trọn vẹn đạt tới trình độ khủng bố năm ngàn ức.
Đột nhiên gặp loại công kích này, Phương Hàn hít thở cũng khó khăn.
Chưa bao giờ hắn cảm nhận được áp bách cường đại như hiện tại.
“Hoàng Tuyền Đồ, Bạo Lôi Chi Thành!” Phương Thanh Tuyết cùng Phương Hàn đồng thời điên cuồng hét lên, thân thể di động, hai kiện Tuyệt phẩm đạo khí kết hợp thủ hộ chung quanh thân thể, lúc này mới ngăn được một kích tất sát của hai đại thần thú.
“Lực lượng của các ngươi quá yếu ớt, ngay cả Thượng phẩm đạo khí cũng không thể phát huy được hết uy lực của nó, chớ nói chi là Tuyệt phẩm đạo khí, các ngươi cho rằng thi triển ra hai kiện bảo bối này là có thể bảo vệ được mình sao? Ta sẽ cho các ngươi biết cái gì mới gọi là lực lượng.” Hai đầu thần thú hoàn toàn thể hiện ra lực lượng, nhanh chóng biến hóa, đều tự biến ra hình thể, lực lượng vĩnh viễn tăng lên, mỗi một chưởng bổ ra đều có chứa một trăm tỷ chưởng ảnh, oanh kích lên hai kiện Tuyệt phẩm đạo khí, đánh cho Hoàng Tuyền Đồ, Bạo Lôi Chi Thành liên tục xoay tròn, lắc lư bất định trong hư không, quang hoa bắn ra bốn phía.
“Tuyệt sát thiên địa!”
Côn Bằng còn chưa chịu dừng lại, thân thể áp súc hóa thành một đầu Côn Bằng chân thân cao hơn đầu người xông tới cửa vào của Hoàng Tuyền Đồ, một quyền liền đánh nổ mạnh cấm pháp trên cánh cửa, thân thể như muốn chui vào trong Hoàng Tuyền Đồ.