Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 172

Chương 172:

 

Bác sĩ nói xong, Mộ Bắc Ngật nhíu mày, “Chăm sóc tốt cho Lan Tâm, biết chưa?”

 

Người làm đứng bên cạnh cùng nhau trả lời, “Vâng thưa Tổng giám ộ, chúng tôi biết r “Đi hầm chút canh bổ dưỡng, đợi Lan Tâm tỉnh lại thì cho cô ấy uống”

 

Mộ Bắc Ngật vứt lại một câu, định quay người rời đi, một trong số những người làm bỗng mạnh dạn lên tiếng, “Tổng giám đốc Mộ, chỉ bằng anh ở đây một đêm đi, trước đây mỗi buổi tối tôi đến phòng của cô Cố đều thấy cô ấy gọi tên của anh, chẳng chịu ăn uống gì cả…”

 

Cô ta mạnh dạn bảo Mộ Bắc Ngật ở lại với Cố Lan Tâm, như vậy lúc Cố Lan Tâm tỉnh dậy sẽ rất vui.

 

“Tôi còn có việc.”

 

đốc Chỉ bốn chữ đơn giản, Mộ Bắc Ngật từ chối, người làm không dám nói nữa, lập tức cúi đầu.

 

Trước khi đi, Mộ Bắc Ngật không quên liếc nhìn Cố Lan Tâm yếu ớt nằm trên giường, sự việc hình như có chút khó khăn và rắc rối.

 

Anh đi ra khỏi nhà họ Cố, không để tài xế đưa về nhà.

 

Có điều Mộ Bắc Ngật không về nhà họ Mộ mà đi thẳng đến công ty, làm việc suốt đêm.

 

Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Chấn Hải nghỉ dưỡng vài ngày, ông ta đã chấp nhận việc Mộ Bắc Ngật rút hợp đồng…

 

So với hợp đồng thì việc để Lan Tâm vào nhà họ Mộ quan trọng hơn nhiều!

 

Cố Chấn Hải đến công ty, vừa bước vào phòng làm việc đã nhìn thấy một người đầu to tai to đang ngồi trên ghế sofa, miệng hút thuốc.

 

Cố Chấn Hải nhận ra đó là Tổng giám đốc Lâm, trán lấm tấm mồ hôi, ông ta lập tức bước thật nhanh đến, xoa xoa bàn tay, cười nịnh nọt, “Sao hôm nay Tổng giám đốc Lâm lại có thời gian đến Cố Thị vậy, sao không báo trước cho tôi một tiếng, nhố tôi không tiếp đãi chu đáo thì không tốt chút nào”

 

Tổng giám đốc Lâm ngồi vắt chéo chân, người ngả về phía sau, “Nghe nói Tổng giám đốc Cố còn có một đứa con gái lớn có hôn ước với Mộ Thị, vài tháng nữa sẽ gả vào nhà họ Mộ?”

 

Cố Chấn Hải giả vờ khiêm tốn gật đầu, cười nhẹ, “Đưa con gái đó của tôi với Tổng giám đốc Mộ yêu nhau năm năm rồi, cũng đã đến tuổi lập gia đình.”

 

Tổng giám đốc Lâm cười nhẹ một tiếng, “Thế nên liên hôn với nhà họ Mộ là đủ rồi, khinh thường nhà họ Lâm chúng tôi nên mới đưa một đưa con gái khác đến sỉ nhục tôi?”

 

Một câu trách móc của Tổng giám đốc Lâm khiến sắc mặt Cố Chấn Hải chợt thay đổi, ông ta vội vàng nói, “Tổng giám đốc Lâm à, ông nói gì thế Cố Chấn Hải quệt mồ hôi trên trán, cười tươi rói, “Tổng giám đốc.

 

Lâm, sao tôi có thể làm ra chuyện đó chứ, hôm đó tôi thật sự muốn giới thiệu con gái nhỏ cho Tổng giám đốc Lâm biết, chỉ là nó không hiểu chuyện, khiến Tổng giám đốc Lâm chê cười rồi, tôi đang định bảo nó đến xin lỗi ông đó”

 

Tổng giám đốc Lâm tiếp tục ngồi thảnh thơi trên ghế, sau đó từ từ nói ra mục đích của mình, “Tổng giám đốc Cố, tôi nghe nói gần đây ông đang tìm nhà đầu tư, vẫn chưa có tiến triển gì, đây chính là hợp đồng hợp tác”

 

Tổng giám đốc Lâm cầm bản hợp đồng lên, xé rách bản hợp đồng ở ngay trước mặt Cố Chấn Hải, xé xong, Tổng giám đốc Lâm mới nhận ra hành động của mình không đúng cho lắm.

 

Ông ta nhìn Cố Chấn Hải, giọng điệu nghe có vẻ lịch sự lễ độ nhưng ánh mắt chất chứa sự khinh bỉ coi thường.

 

“Ờ, tôi tự ý xé hợp đồng của Tổng giám đốc Cố, Tổng giám đốc Cố chắc là không để tâm đâu nhỉ?”

 

Cho dù Cố Chấn Hải biết Tổng giám đốc Lâm khinh thường ông ta, nhưng vì địa vị khác biệt nên chủ có thể đứng yên tại chỗ cười nịnh nọt.

 

“Aiya, ông nói gì chứ, tôi vốn định bàn bạc với Tổng giám đốc Lâm về chuyện hợp đồng, chỉ tiếc là hôm đó đã làm lỡ mất cơ hội mà thôi.”

 

“Thế nên, Tổng giám đốc Cố muốn đổi người khác sao? Bắt đầu tìm đến công ty bất động sản Phương Thị rồi?”

 

Một câu nói của Tổng giám đốc Lâm khiến bầu không khí lạnh đi, đến Cố Chấn Hải cũng không dám thở quá mạnh, ông ta mím môi, muốn lên tiếng nhưng lại không nói được lời nào.

 

“Hừ, những công ty bất động sản ở Kinh Đô, đa phần đều hợp tác với Lâm Thị chúng tôi, trừ khi Lâm Thị không muốn mới đến lượt Phương Thị, làm sao, Tổng giám đốc Mộ coi thường Lâm Thi hay là coi thường Lâm mỗ tôi mà muốn qua mặt tôi để hợp tác với Phương Thị?”

 

Tổng giám đốc Lâm bỗng nhiên nổi giận, Cố Chấn Hải không lường trước được điều này, nhìn thấy Tổng giám đốc Lâm vứt bản hợp đồng xuống đất, mắt ông ta sáng lên, đè nén con sóng sắp trào dâng.

 

Ông ta lo lắng bất an xoa tay, sau đó bước đến, ở trước mặt Tổng giám đốc Lâm, chỉ có thể khom người cúi đầu cầm hợp đồng, đặt lên lên bàn.

 

“Tổng giám đốc Lâm, tôi chưa bao giờ có ý định đó, chỉ là cái đứa con gái không hiểu chuyện của tôi chọc tức Tổng giám đốc Lâm, tôi cho rằng Tổng giám đốc Lâm sẽ không cân nhắc đến Cố Thị nữa nên tôi mới… tôi mới…”

 

Nhìn thấy Cố Chấn Hải cúi người, Tổng giám đốc Lâm cảm thấy cũng được rồi, điếu thuốc đã hút hết, Tổng giám đốc Lâm vứt vào gạt tàn.

 

Sau đó nhìn Cố Chấn Hải với ánh mắt nghiêm túc, phẫn nộ tiêu tan, nở nụ cười nguy hiểm, “Hóa ra Tổng giám đốc Cố vẫn muốn hợp tác với Lâm Thị chúng tôi.”

Bình Luận (0)
Comment