Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 25


Ánh mắt Mộ Bắc Ngật lạnh đi, ở đằng sau gọi cô, “Trời tối rồi, Nám Nám ra gió nhiều cũng không tốt, tôi đưa hai người về.”
Anh bê y nguyên câu này nói với Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch nhíu mày, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn anh, “Mộ Bắc Ngật, vợ sắp cưới đang đợi anh đi ăn đó, anh đưa chúng tôi về bệnh viện, chẳng phải lãng phí thời gian sao? Đến lúc đó vợ sắp cưới của anh lại chạy đến trước mặt tôi khóc lóc, tôi lại trở thành người có tội.”
Nám Nám đứng bên cạnh một tay nắm chặt tay của Cố Tiểu Mạch, một tay vo thành nắm đấm, như thể đang nghĩ gì đó, vợ sắp cưới? Vợ sắp cưới là gì?
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật u ám vài phần, không nói một lời.

Dịch Bách từ từ lái xe đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, bước từ trên xe xuống, “Sếp, cô Cố đang ở nhà đợi anh, em cho xe đến đưa cô Cố về bệnh viện, được không ạ?”
Cố Tiểu Mạch không bài xích Dịch Bách chút nào, vẻ mặt ôn hòa xua xua tay, “Không cần đâu, chúng tôi tự bắt xe quay về.”
“Đưa họ về bệnh viện trước!” Mộ Bắc Ngật bỗng lạnh lùng lên tiếng, giọng nói có vẻ hờ hững nhưng lại mang theo chút gì đó mạnh mẽ như mệnh lệnh.

Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn anh, hơi nhíu mày, Mộ Bắc Ngật bỗng ngồi xuống, duy trì tầm nhìn với Nám Nám, giọng nói dịu đi một chút, “Nám Nám, chú đưa cháu về bệnh viện có được không?”
“Được ạ, Nám Nám rất thích ông chú lợi hại!”
“Thích chú sao?” Mộ Bắc Ngật không tiếp xúc với trẻ con, càng không có sự nhẫn nại dỗ dành trẻ con động tí là khóc, trong ấn tượng, anh luôn chán ghét, lạnh như băng với trẻ con, trẻ con thật sự phiền phức.

Nhưng Nám Nám không giống như vậy, cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, không ồn ào ầm ĩ, thậm chí tại một khoảnh khắc nào đó có thể làm ấm áp trái tim anh.

Mặt Nám Nám hơi ửng đỏ, ngại ngùng gật đầu, “Nám Nám rất thích chú.”
“Để chú ôm cháu lên xe.” Mộ Bắc Ngật đưa tay kéo Nám Nám lại gần, ôm cô bé đi về phía ô tô, cả quá trình hai người đều bỏ lơ Cố Tiểu Mạch, để lại cô một mình trong đống ngổn ngang.

Mộ Bắc Ngật bế Nám Nám lên xe xong quay đầu liếc Cố Tiểu Mạch một cái, hỏi một lần nữa, “Không lên xe đúng không?”
Không nhận được phản ứng gì…
“Dịch Bách, lái xe đi.” Mộ Bắc Ngật lập tức kéo cửa xe, đang định đóng lại.


Bỗng nhiên bước chân của Cố Tiểu Mạch di chuyển, nhanh như chớp đưa tay cản lại, đúng lúc đó tay bị kẹp vào cửa xe, Cố Tiểu Mạch rên lên một tiếng, Mộ Bắc Ngật nhanh chóng mở cửa ra.

Sắc mặt hơi lạnh đi, có chút tức giận nhìn cô, “Không có não à?” Chết tiệt! Anh đưa con tôi đi ngay trước mặt tôi, còn mắng chửi tôi, Cố Tiểu Mạch hất ngón tay đau, đứng ở cửa tức giận trừng mắt nhìn anh.

Nám Nám lo lắng rối rít hỏi, “Nấm ơi, mẹ không sao chứ? Mau đưa cho Nám Nám xem nào.”
Ngay sau đó, Cố Tiểu Mạch bị Mộ Bắc Ngật kéo lên xe, Dịch Bách vội vàng đóng cửa lại, biểu cảm nhất thời thay đổi, cảm thấy cảnh tượng vừa rồi cứ như diễn kịch vậy.

Sau khi lên xe, sắc mặt của Mộ Bắc Ngật vẫn lạnh băng, không có chút kiêng nể gì mà kéo tay Cố Tiểu Mạch lại, xem mu bàn tay của cô, chỗ bị kẹp sưng vù lên.

Hai mắt Nám Nám đảo đi đảo lại giữa ông chú lợi hại và nấm, bỗng nhiên cười tươi rói nhìn Mộ Bắc Ngật nói, “Ông chú lợi hại, Nấm rất sợ đau, chú phải thổi cho mẹ cơ, như vậy sẽ không đau nữa!”
Cố Tiểu Mạch còn kinh ngạc hơn cả Mộ Bắc Ngật, sa sầm mặt, không thể tin được những lời vừa rồi là Nám Nám nói, tầm nhìn của Mộ Bắc Ngật từ tay dần dần nhìn lên, nhìn thấy bộ dạng ngơ ngơ của cô, không hiểu sao lại có chút buồn cười.

Anh không từ chối, cúi đầu một lần nữa, thổi chỗ tay đau của Cố Tiểu Mạch.

Anh nhẹ nhàng thôi mu bàn tay của Cố Tiểu Mạch, cảm giác tươi vui thoải mái giống như dòng suốt mát lành nơi núi cao gột rửa vạn vật, Cố Tiểu Mạch bỗng chốc không còn thấy đau rát nữa.

Chút lý trí còn sót lại, cô nhanh chóng rút tay ra khỏi tay của Mộ Bắc Ngật, đưa tay về đằng sau, nhìn Mộ Bắc Ngật với thái độ đề phòng.

Mộ Bắc Ngật ngẩng đầu lên nhìn cô, Cố Tiểu Mạch trợn trừng đôi mắt to tròn, ánh mắt trong suốt rơi vào tầm mắt của Mộ Bắc Ngật, hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Tiểu Mạch cũng không phải một khúc gỗ, lúc này trái tim đập thình thịch, cảm giác như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


Trong lòng cô nghĩ, thôi xong rồi, tại sao tim lại đập nhanh như vậy, sao lại có cảm giác với người đàn ông sắp trở thành người có vợ này chứ??
Cố Tiểu Mạch nuốt nước bọt, buộc lý trí quay trở lại, sau đó thẹn quá hóa giận nhìn Mộ Bắc Ngật, “Mộ Bắc Ngật, anh vừa làm cái gì vậy?”
“Thổi thổi.” Mộ Bắc Ngật học các nói chuyện của Nám Nám trả lời cô.

Mặt Cố Tiểu Mạch ửng đỏ, nhưng vẫn hung dữ nhìn anh, “Nam nữ sao có thể tiếp xúc da thịt như vậy? Anh quên mất anh đã có vợ sắp cưới rồi à? Hai người tình cảm như vậy, anh làm cái trò này mà trong lòng không cảm thấy hổ thẹn à?”
Mắng chửi xong, Cố Tiểu Mạch mới phản ứng lại, cô không phải đang tự đào hố cho mình nhảy vào sao? Chuyện này dưới góc độ của nữ không phải đang tự nói mình sao?
Mộ Bắc Ngật tất nhiên phản ứng nhanh hơn cô, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói lẫn tiếng cười nhẹ, giọng nói từ trước đến nay luôn lạnh băng bỗng có vài phần dí dóm, “Cô đang thừa nhận quyến rũ tôi sao?”
“Tôi không có.

Tóm lại, anh phải nhớ cho rõ anh là người đã có vợ sắp cưới, tôi không muốn bị kéo vào chuyện này.” Cố Tiểu Mạch thà chết cũng phải phản bác lại, chỉ là trái tim đang đập mạnh kia làm lộ ra cảm xúc của cô.

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh đi, ngồi ngay ngắn lại, mắt nhìn về phía trước, Cố Tiểu Mạch cũng không quan tâm được những thứ khác, ngồi ngay ngắn giống như anh, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

Nám Nám chớp chớp đôi mắt to tròn, ông chú lợi hại với Nấm vừa cãi nhau sao?
Cô bé từ từ bò đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào Cố Tiểu Mạch, “Nấm ơi, có phải mẹ vẫn đang giận con không”
“Nám Nám của chúng ta đáng yêu như vậy, mami sao có thể giận Nám Nám được chứ, còn đừng nghĩ nhiều nữa nhé.” Cố Tiểu Mạch cưng chiều xoa mái tóc xoăn tự nhiên của Nám Nám, lông mi cong lên cười.

“Thế mẹ đang giận ông chú lợi hại ạ?” Nám Nám hồn nhiên hỏi.

Trong xe chỉ có hai mẹ con nói chuyện, lúc Nám Nám hỏi câu này, Mộ Bắc Ngật tất nhiên là nghe thấy rồi, tuy sắc mặt không thay đổi, nhưng anh đang mong đợi câu trả lời của Cố Tiểu Mạch.


“Nám Nám, mami làm sao có thể giận một người lạ chứ? Như thế sẽ rất vô lễ.” Cố Tiểu Mạch mặt cười nhưng trong lòng không vui mà nói.

Cái giọng nói có chút chua xót, khóe môi Mộ Bắc Ngật nhếch lên cười lạnh.

Suốt cả quá trình Dịch Bách đều nhìn Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch tương tác với nhau, anh cứ như cháy nhà hàng xóm, bình chân như vại, hai người chỉ cần gặp mặt là đối chọi gay gắt, vác gậy vác súng, như nước với lửa, Sếp tuy tức giận nhưng cũng chỉ tức giận hơn bình thường một chút, không còn lạnh lùng im lặng như trước nữa.

Ô tô rất nhanh đã đến cổng bệnh viện, Cố Tiểu Mạch bế Nám Nám mở cửa xe bước xuống, nói qua loa một tiếng, “Tổng giám đốc Mộ, cảm ơn đã đưa chúng tôi về bệnh viện.”
Nói xong không chút chần chừ mà quay người rời đi, thật là dứt khoát.

Trong lòng Dịch Bách thầm nghĩ, cô Cố này đúng là người đầu tiên duy trì thái độ như thù địch với Sếp.

Qua gương chiếu hậu phát hiện sắc mặt của Mộ Bắc Ngật khó coi vô cùng, hơn nữa một luồng khí lạnh dần lan tỏa ra xung quanh.

“Ngơ ra đấy làm gì nữa? Mau đi đón Lan Tâm!”
“Vâng, thưa Sếp.”
Ở nhà, Cố Lan Tâm đã sớm trang điểm xong, cô ta nhìn đi nhìn lại bức ảnh trong điện thoại, ngày càng gần thời gian hẹn hò, vậy mà Mộ Bắc Ngật vẫn chưa đến.

Cô ta rõ ràng biết Mộ Bắc Ngật đang ở cùng Cố Tiểu Mạch, nhưng chỉ có thể đau khổ ngồi ở đây đợi, cảm giác bất an ngày càng tăng lên.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ xe, Cố Lan Tâm vội vàng thay đổi sắc mặt, đi ra bên ngoài, Mộ Bắc Ngật vừa mới xuống xe, liền bị Cố Lan Tâm ôm chặt.

Cố Lan Tâm dịu dàng nói, “Bắc Ngật.” giọng nói nũng nịu.

Trước đây mỗi lần nghe thấy vậy, Mộ Bắc Ngật sẽ cưng chiều mà dịu dàng xoa đầu cô ta, nhưng bây giờ anh chỉ đứng đó, ngắn gọn giải thích, “Có chuyện nên đến trễ.”
“Bắc Ngật, dạo này anh bận lắm à? Lâu rồi anh không đến gặp em, nếu anh bận, em có thể đến công ty thăm anh, có được không?” Cố Lan Tâm từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt khẩn cầu.


Hiện tại cô ta bắt buộc phải giữ thật chặt anh lại.

Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Cố Lan Tâm một cái, không từ chối, “Tùy em.”
“Bắc Ngật, chúng ta đi ăn tối thôi!” Cố Lan Tâm cười ngọt ngào, nắm tay Mộ Bắc Ngật đi về phía ô tô.

Không biết tại sao, Mộ Bắc Ngật có ảo giác nhìn Cố Lan Tâm thành Cố Tiểu Mạch, nhưng Cố Tiểu Mạch người phụ nữ đó làm sao có thể dịu dàng thùy mị như Cố Lan Tâm chứ? Chết tiệt.

Đến nhà hàng, Cố Lan Tâm tỉ mỉ chọn đồ, còn không quên thân mật hỏi Mộ Bắc Ngật, “Bắc Ngật, hôm nay anh muốn ăn gì ạ?”
Mộ Bắc Ngật vắt chéo đôi chân thon dài ngồi đối diện với cô ta, ngón tay hững hờ để trên ghế, thần sắc lạnh lùng, không biết đang nghĩ điều gì.

Cố Lan Tâm hỏi một lần nhưng không thấy anh có phản ứng gì, cô ta nhận ra anh không hề tập trung, suốt bốn năm nay, lần đầu tiền mối quan hệ giữa họ xuất hiện vết rạn nứt, mà kẻ đầu xỏ tạo ra vết rạn nứt này chính là Cố Tiểu Mạch!
Cố Lan Tâm kìm nèn sự tức giận, đi đến ngồi bên cạnh Mộ Bắc Ngật, nắm lấy tay anh, tâm trạng bỗng nhiên tệ đi, bất giác đôi mắt tràn ngập hơi nước, từng giọt từng giọt nước mắt sắp rơi khỏi hốc mắt, “Bắc Ngật, có phải anh chán ghét em rồi không?”
“Sao anh có thể chán ghét em chứ!” Mộ Bắc Ngật thu lại suy nghĩ, dịu dàng nhìn Cố Lan Tâm nói.

“Nhưng gần đây, anh rất hay thất thần…” Cố Lan Tâm oan thán.

Suy cho cùng cô ta là người duy nhất có thể ở bên Mộ Bắc Ngật bốn năm, còn có thể tùy ý nũng nịu, ở Kinh Đô không ít các cô chủ nhà giàu, ai ai cũng ngưỡng mộ cô ta.

Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm Cố Lan Tâm, khóe môi mấp máy, “Em đang nghi ngờ anh sao?”
“Không không không ạ, em chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ có điều…Bắc Ngật, em thật sự rất yêu anh, em sợ Tiểu Mạch sẽ cướp anh đi, vậy em phải làm sao đây, không có anh, em không thể nào sống nổi.” Cố Lan Tâm trầm giọng khẩn cầu, đôi mắt trong suốt chỉ còn lại thương tâm chán nản.

Mộ Bắc Ngật đưa tay lau đi nước mắt cho cô ta..

Bình Luận (0)
Comment