Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 308

Chương 308:

 

Cuối cùng cô giậm chân xuống đất để xả giận, sau đó bước ra ngoài.

 

Bầu không khí dưới tầng rất kỳ lại, cơ thể cao lớn của Mộ Bắc Ngật đã che mất cơ thể yếu ớt của ông Mộ.

 

Sắc mặt ông Mộ vốn rất khó coi, lúc này bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở trên tầng hai, ông ta rất nghi ngờ!

 

Trong nhà Mộ Bắc Ngật có người?

 

Ông ta lập tức ngước mắt nhìn lên tầng hai, Cố Tiểu Mạch cũng không ngờ sẽ gặp ông Mộ ở đây.

 

Nhưng phản ứng của ông Mộ còn mãnh liệt hơn cô tưởng tượng, ông Mộ sa sầm mặt mày, ánh mắt bùng cháy lửa giận, ông ta cực kỳ phẫn nộ!

 

Làm sao? Cô là người độc ác ghê tởm như thế sao?

 

Cố Tiểu Mạch cười lạnh trong lòng nhưng ánh mắt phẫn nộ của ông Mộ khiến Cố Tiểu Mạch có chút cảnh giác, sau chuyện lần này, Cố Tiểu Mạch mới phát hiện ra cô vô dụng như thế nào.

 

Tất cả mọi người đều chĩa mũi nhọn vào cô chỉ vì chuyện năm năm trước, nhà họ Cố lạnh lùng và tuyệt tình, Cố Tiểu Mạch cho rằng sau này cô quay lại có thể đánh lại bọn họ.

 

Nhưng cô vẫn yếu đuối như thế, vẫn không thể nào đánh bại bọn họ.

 

Cố Tiểu Mạch rất nhanh đã che giấu đi cảm xúc của mình, cô nhìn thẳng vào mắt ông Mộ.

 

Nhưng phản ứng của ông Mộ dữ dội hơn cô nghĩ, sắc mặt tối sầm lạnh lùng, sau đó hơi lạnh lan tỏa ra xung quanh, ngọn lửa giận trong mắt cháy rừng rực, ông ta vô cùng phẫn nộ!

 

Cố Tiểu Mạch cười đau khổ, cô nhìn vào mắt ông Mộ!

 

Ông Mộ hừ một tiếng rồi chất vất: “Cố Tiểu Mạch, sao cô lại ở đây?”

 

Cố Tiểu Mạch nghe xong, cô nhếch miệng cười lạnh, không có chút sợ hãi.

 

Cô không hề che giấu, đôi môi hồng hào, ẩm ướt, lóng lánh của mình.

 

Ông Mộ bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, ông ngước mắt nhìn chằm chẳm Cố Tiểu Mạch: “Giả vờ câm à? Mức độ không biết xấu hổ của cô Cố đã khiến tôi có cái nhìn khác rồi đấy, đây là nhà họ Mộ, ở đây không chứa được cái loại người ngồi không hưởng lợi như cô, lẽ nào thân phận con riêng và cô chủ chính thức lại khác biệt như thế sao?”

 

Ánh mắt lạnh lùng nhưng Cố Tiểu Mạch sẽ không để ông Mộ tùy tiện chê trách và trừng phạt cô.

 

Cô sẽ đi nhưng không có ý định để ông Mộ ụp tội danh đó lên đầu cô, “Con riêng? Ông Mộ, trước đây tôi kính trọng ông vì ông là bề trên, bây giờ xem ra tôi không có nghĩa vụ phải kính trọng bề trên nữa rồi.”

 

“Không có giáo dục!”

 

Sắc mặt ông Mộ vô cùng khó coi, trong lòng rất hối hận lúc ở căn phòng dưới hầm đã không giải quyết sạch sẽ người phụ nữ chướng tai gai mắt này.

 

Cố Tiểu Mạch không hề quan tâm, cô lạnh lùng nói: “Ông Mộ, đừng có suốt ngày ụp tội danh lên đầu tôi, ông là người nhà họ Mộ, quyền cao vọng trọng nhưng không có nghĩa là có thể tùy tiện chà đạp lên người khác.”

 

Nếu lúc nãy ông Mộ chỉ thể hiện rằng mình có chút phẫn nộ thì bây giờ ông ta thật sự tức giận rồi, sắc mặt thay đổi liên tục.

 

Ông ta trừng mắt nhìn Cố Tiểu Mạch, “Cố Tiểu Mạch, cô đừng có cho rằng kế hoạch bước vào cổng nhà họ Mộ của cô đã thành công.”

 

Cố Tiểu Mạch cười lạnh, “Ông Mộ, không cần ông nói, tôi cũng sẽ không bước chân vào nhà họ Mộ! Suốt ngày nghi ngờ người khác, khoe khoang tự tâng bốc mình, chỉ có Cố Lan Tâm mới kẻ tung người hứng với ông chứ tôi thì không, ông nói tôi nhiều như thế có phải tôi nên phản kích lại không?”

 

Nói xong, ánh mắt nhìn ông Mộ lạnh như băng, giống như muốn nhìn thấu ông Mộ, cô từ từ bước đến gần ông Mộ, cô nói với âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Ông Mộ, nếu muốn yêu cầu người khác làm gì thì cũng phải tự nhìn lại mình trước, nếu chạm đến giới hạn của tôi, tôi không dám đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

 

Nực cười, một người phụ nữ mà lại dám ở đấy uy hiếp đe dọa ông ta!

 

Mặt ông Mộ đỏ bừng, ông gầm lên: “Cút, mau cút!”

 

Cô đương nhiên sẽ đi rồi.

 

Ông Mộ cực kỳ tức giận, ông thấy Cố Tiểu Mạch vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ông ta chuẩn bị gọi thuộc hạ đến nhưng Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên quay người đi lên tầng hai ngay trước mặt ông Mộ.

 

Nám Nám co người lại đứng sau cửa, con bé chớp chớp mắt nhìn trộm cảnh tưởng vừa mới diễn ra, thấy Cố Tiểu Mạch đi lên, con bé nhất thời không thốt lên lời.

 

Cố Tiểu Mạch vội vàng thu dọn quần áo của Nám Nám, cô nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi thôi, được không nào?”

 

Mặc dù trong lòng Nám Nám rất buồn vì ông chú lợi hại không có mặt vào lúc này nhưng bây giờ con bé không thể chịu đựng được Mami bị ông Mộ bắt nạt nữa!

Bình Luận (0)
Comment