Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 392

Chương 392:

 

Những suy nghĩ lộn xộn quanh quần trong đầu, Mộ Bắc Ngật vừa tắm xong, mặc một chiếc áo sơ mi và quân tây hết sức thoải mái, thì liền nghe thầy tiếng chuông cửa nhắc nhở.

 

Mộ Bắc Ngật dừng lại một chút, trong tiềm thức bước tới bệ cửa sổ, nhưng lại không hề nhìn tháy chiếc xe liên quan đến nhà họ Mộ, lúc này mới đi xuống tầng hai, đi thẳng đến cửa, mơ hồ liếc nhìn bên ngoài qua đôi mắt mèo trên cánh cửa, lúc này một nụ cười mới hiện ra, tuy không đạt đến mức lọt vào tầm mắt của anh nhưng anh đã thu nhận rồi.

 

Có Tiểu Mạch đang định quay người rời đi thì cánh cửa lại được mở ra.

 

Trái lại còn khiến Cố Tiểu Mạch giật mình, vội vàng quay người lại, đối diện với con ngươi đen xì tối nghịt của người đàn ông, vài phần cảm giác áy náy và xâu hộ hiện lên trước mắt.

 

Mộ Bắc Ngật thờ ơ liếc nhìn Có Tiểu Mạch, anh không nói lời nào vì muốn chờ cô chủ động nói.

 

Trong bầu không khí im lặng xáu hồ, Có Tiểu Mạch trong tiềm thức tiếp tục liếc nhìn Mộ Bắc Ngật, anh ta thực sự đang tức giận sao?

 

Nhìn thấy người cô gái đang quan sát anh để biết rằng anh có đang tức giận hay không, Mộ Bắc Ngật trong lòng nở nụ cười mãn nguyện, chỉ là ngoài mặt vẫn nghiêm nghị nhìn cô.

 

“Giám đốc Mộ, tôi đến đây để tìm Nám Nám.” Có Tiểu Mạch hắng giọng, định từ bỏ lời chào và đi thẳng vào chủ đề.

 

Đôi mắt Mộ Bắc Ngật tối sằm lại, thân hình cao lớn dựa vào tắm cửa bên cạnh, “Không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

 

Giọng nói dần dân trở nên lạnh lùng, dường như là lời nhắc nhở cảnh báo cuối cùng.

 

Khuôn mặt của Có Tiểu Mạch rất bình tĩnh và điềm đạm, với đôi lông mày hơi nhướn lên và nói một cách rõ ràng: “Có.”

 

“Nói đi!”

 

“Tôi đã suy nghĩ về những lời nói của cổ đông không phải hoàn toàn là không hợp lý, vì tôi đã gây ra ảnh hưởng xấu đến công ty nên việc từ chức cũng không được coi là gì, sau này chúng ta sẽ…”

 

Lời nói “thoát khỏi mối quan hệ” của Có Tiểu Mạch vẫn chưa kịp nói ra thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật cắt ngang.

 

“Đây không phải là điều mà tôi muốn nghe, Có Tiểu Mạch, em có biết vị trí của mình trong công ty là gì không?”

 

“Đối với Mộ Thị tôi thật sự không có tác dụng lớn như vậy.”

 

“Nếu đã không có tác dụng thì việc có từ chức hay không có ảnh hưởng gì đến công ty? Ở Mộ Thị, nếu so các cổ đông có quyền lớn thể ổn định ở lại công ty, thì các nhân viên không tranh không chấp thì lại càng được trọng dụng hơn.” Mộ Bắc Ngật đưa mắt nhìn xuống, thẳng thắn nói.

 

Có Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, do không nói lại được anh nên cảm thấy có chút tức giận, “Tôi tới đây Nám Nám, con bé là con gái của tôi, không phải anh nói chỉ cần tôi đến là có thể đưa con bé về sao?”

 

“Đúng thật là vậy, nhưng chiều hôm qua em đã trực tiếp rời khỏi công ty, đến Nám Nám tan học rồi mà em vẫn không đến đón con bé, em có chắc là đây là chuyện mà người mẹ nên làm không?” Mộ Bắc Ngật liên tục mắng mỏ, khiến Có Tiểu Mạch nhát thời không nói được lời nào.

 

Hai người đứng ở cửa đấu võ miệng, Có Tiểu Mạch do dự hồi lâu mới nói một câu: “Tôi có nguyên nhân mà, Nám Nám có thể hiểu tôi, bây giờ anh mau đưa Nám Nám ra đây đi!”

 

Sắc mặt dịu dàng của Mộ Bắc Ngật dần dần trở nên lạnh lùng, giống như đang không còn kiên nhãn để đấu khẩu với cô nữa, Có Tiểu Mạch trong tiềm thức thở phào nhẹ nhõm, đây là đang không định tiếp tục sao?

 

Ai biết được, Mộ Bắc Ngật hơi nghiêng người về phía trước, nhân lúc cô không phòng bị thì liền nắm lây cổ tay cô và siết chặt các ngón tay, bóp đến nỗi làm Có Tiểu Mạch cảm tháy hơi đau.

 

Cô chỉ nhìn Mộ Bắc Ngật bằng ánh mắt có chấp, lời nói của anh văng vẳng bên tai cô: “Có Tiểu Mạch, em bị bệnh đúng không?”

 

Có vẻ là một câu hỏi dò, nhưng trong lời nói của Mộ Bắc Ngật lại có phần kiên định!

 

Bị anh chặn ở cửa, hai người cách nhau rất gần, Mộ Bắc Ngật có thể quan sát rõ ràng biểu cảm trên gương mặt của cô, lại còn nắm lấy cổ tay cô, nên đến cơ hội chạy thoát cũng không có!

 

Nó cứ như vậy lộ ra trước mặt anh, không cách nào có thể che giấu.

 

Mũi của Mộ Bắc Ngật túa ra mồ hôi, nhưng vẻ mặt thì vẫn luôn giả vờ bình tĩnh, đến một chút sự run rầy trong giọng nói cũng không có, “Tôi không có.”

 

“Phản ứng kỳ lạ vào buổi chiều ngày hôm qua, em giải thích cho tôi một lý do hợp lý đi.”

 

“Tôi chỉ cảm thấy hơi khó chịu, muốn nghỉ ngơi, không có vấn đề gì khác.” Có Tiểu Mạch tiếp tục phủ nhận.

 

Cứng miệng.

 

Mộ Bắc Ngật với vẻ mặt rất lạnh lùng, “Tôi đã mời bác sĩ đến, anh ấy đang ở trong nhà, đi cùng tôi vào kiểm tra sức một lượt, nếu không có vấn đề gì thì cứ coi như khám sức khỏe.”

Bình Luận (0)
Comment