Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 457

Chương 457:

 

Sáng sớm, Mộ Bắc Ngật đã dẫn Nám Nám đền chợ nông sản đề mua chút đồ ăn sáng. Trước đây, anh rắt ít khi làm những chuyện này, cũng có thể nói là anh thật sự không có nhiều thời gian rảnh để vui chơi. Sáng nay anh lại đưa Nám Nám củng đi mua nguyên liệu nấu ăn, khoảng trồng trong lòng Mộ Bắc Ngật vô tình được hai mẹ con cô lắp đầy, bây giờ anh không chỉ có một mình.

 

“Chú lợi hại, hôm nay chú đến bệnh viện tiêm cùng với Nám Nám được không? Có chú lợi hại ở đó thì khi cô y tá tiêm, Nám Nám sẽ không thấy đau nữa.”

 

Hai tay Nám Nám ôm lây cổ Mộ Bắc Ngật, nhẹ giọng lắm bẩm.

 

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật ôn hòa, nghe tháy thề thì nhanh chóng gật đầu: “Được, chú đồng ý với Nám Nám.”

 

Có Lan Tâm vừa bước xuống xe thì nhìn thấy cảnh tượng này. Cảnh tượng ấm áp tốt đẹp như thế giống như một lưỡi dao sắc bén đâm sâu, sau đó lại rút ra khiến cô ta cảm thấy đau thấu xương.

 

Thân hình Có Lan Tâm chắn động, gần như chạy xộc về phía trước: “Bắc Ngật.”

 

Mộ Bắc Ngật nghe thấy có người gọi thì chậm rãi dừng bước, Nám Nám cũng nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi rám nắng, dáng vẻ nghiêm túc cảm thấy không vui. Trong lòng cô bé không ngừng oán thằm, hừ, dì xấu xa, hôn lễ cũng đã bị hủy rồi, bây giờ lại tới đây dây dưa với chú lợi hại, chú là của nắm nhỏ!

 

Mộ Bắc Ngật xoay người, sắc mặt ôn hòa nhanh chóng trở nên lạnh lùng, hoàn toàn không có chút ám áp nào: “Cô tới đây làm gì.”

 

Có Lan Tâm không ngờ, thật sự có một ngày Mộ Bắc Ngật lại dùng âm thanh lạnh lùng như thế để nói chuyện với cô ta.

 

anh tha thứ cho em có được không? Tắt cả nhưng chuyện này đều là âm mưu cả, em bị người khác hãm hại, anh không thể đối xử vô tình với em như thế. Thật sự không thể.”

 

Cô ta hít hít mũi, bước lên câu xin tha thứ: “Bắc Ngật Mộ Bắc Ngật lùi về sau một bước, quan tâm tới việc Nám Nám vẫn đang ở trong lòng anh, anh nhanh chóng thả Nám Nám xuống, vỗ vỗ nhẹ lưng cô bé: “Nám Nám, cháu cầm những thứ này vào nhà trước, được không nào?”

 

Nám Nám nhìn một cái, dùng ánh mắt như đang đánh dấu chủ quyền nhìn Cố Lan Tâm một cái, sau đó mới ngoan ngoãn cầm nguyên liệu nấu ăn lảo đảo đi vào nhà họ Mộ.

 

Cho đến khi đã chắc chắn Nám Nám đã vào phòng khách an toàn, Mộ Bắc Ngật mới thu lại ánh mắt của mình, sự ấm áp trong mắt nhanh chóng biến mát, lạnh lùng nhìn Cố Lan Tâm.

 

“Gô còn tới đây làm gì? Cố Lan Tâm, cô còn chưa thầy xáu hỗ sao?”

 

“Bắc Ngật, em bị hại. Chúng ta đã ở bên nhau hai năm, em yêu anh năm năm, anh đừng đối xử với em tàn nhẫn như thế được không? Chúng ta bắt đâu lại nhé, anh đã nói là sẽ cưới em mà? Tại sao… tại sao lại đối xử với em như thế?”

 

Có Lan Tâm như muốn khóc, dáng vẻ như hoa lê trong mưa, cô ta bước lên một bước, muốn nắm láy tay của Mộ Bắc Ngật.

 

Thế nhưng Mộ Bắc Ngật lại không chút khách sáo mà né tránh, gương mặt đẹp trai lạnh lùng không có chút nhiệt độ nào, giọng điệu sắc lạnh, không chút thương tiếc: “Có Lan Tâm, cô cho là tôi không biết chuyện năm năm trước sao? Treo đầu heo bán thịt chó, nhà họ Có diễn một vở kịch hay như thé, tôi còn chưa tính sổ với cô thề mà cô lại chủ động tìm đến cửa.”

 

“Cũng tốt, đỡ cho tôi phải nhọc công. Năm đó, người cứu tôi là Cố Tiểu Mạch, thế mà cô không có liêm sỉ thay thế cô ấy. Có Lan Tâm, cô nói tôi không công bằng sao? Cô nói Có Tiểu Mạch là người thứ ba phá hoại tình cảm của cô, diễn xuất hay như thé, hay là tôi đưa cô vào giới nghệ thuật, cô tháy thế nào? Đóng vai nữ hai mặt, ác độc rất thích hợp với cô đấy.” Trong mắt Mộ Bắc Ngật hiện lên vẻ lạnh lùng khiến người khác phải rùng mình.

 

Còn Cố Lan Tâm thì như nghe được tin tức gì đáng sợ vậy, cô ta hóa đá tại chỗ, mặt mũi trở nên vô cùng khó coi.

 

Cô ta chớp chớp mắt, có chút không kịp phản ứng, ngay sau đó khổ sở nói: “Bắc Ngật, em… em nghe không hiểu gì cả. Anh đang nói gì thế?”

 

“Có Lan Tâm, ở trước mặt tôi còn cô còn giả ngu nữa sao? Cô giả vờ đủ chưa? Tôi còn định sẽ chuyển nhượng khu biệt thự mới cho cô xem như bồi thường, nhưng bây giờ nghĩ lại thì dường như cô không hề cần những thứ bồi thường này.”

 

“Bắc Ngật, em không hiểu, em không hiểu anh đang nói gì cả.”

 

“Em biết anh vẫn còn giận em, anh hãy nhớ lại năm năm chúng ta ở bên nhau mà tha thứ cho em có được không? Bắc Ngật, không có anh, em sống không nỗi.”

 

Cố Lan Tâm hoảng loạn hét lên, nhiều lần định bước lên bắt lầy tay Mộ Bắc Ngật, nhưng cuối cùng đều rơi vào khoảng không.

 

Ánh mắt Mộ Bắc Ngật lạnh như băng, ngay cả một chút dịu lại cũng không có, anh lại không phải là một người kiên nhẫn, lúc này nhanh chóng quay sang nói với người giữ cửa: “Đuổi cô ta ra ngoài đi.”

 

“Bắc Ngật.”

Bình Luận (0)
Comment