Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 502

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 502:

 

“Đối với con gái Hân Lan, Cố Chấn Hải đối đãi như thế, nếu ông ấy không quý trọng thì tự khắc sẽ có người quý trọng. Nếu đã như thế thì chi bằng để con bé đi cùng với tôi, ít nhất thì tôi cũng có thể cho nó một cuộc sống tốt hơn.”

 

Nghe thấy lời của Lương Dật An, Cố Lan Tâm nở ra một nụ cười đắc ý, cùng lúc đó, trong lòng Cố Lan Tâm cũng buông lỏng một chút.

 

Cố Tiểu Mạch, mày có làm gì cũng không thể ngờ, người đứng trước mặt này lại chính là ba ruột của mày.

 

Còn ông ta, sẽ nhanh chóng xem tao như là một bảo vật, đối đãi với tao như con gái ruột của ông ấy.

 

“Con gái của tôi chỉ có mình Tiểu Mạch, tôi không thừa nhận sự tồn tại của Cố Lan Tâm thì tôi dựa vào cái gì mà đối xử tốt với nó chứ? Nhà họ Cố chúng tôi đã nuôi nấng nó hơn hai mươi năm đã là vô cùng thấu tình đạt lý rồi. Lần này lại xảy ra tai tiếng như thế thì có nói gì đi nữa tôi cũng không muốn nó ở đây nữa”

 

Hoàng Mai vui mừng nói những lời cuối cùng, giọng nói sắc bén.

 

Lương Dật An liếc nhìn Cố Lan Tâm, giọng nói hơi trầm đi một chút: “Nếu đã nói thế thì tôi sẽ nhanh chóng dẫn Lan… Lan Tâm cùng nhau rời khỏi đây, tôi tạm thời sẽ không rời khỏi Kinh Đô, trước mắt cứ ở đây thêm vài ngày đi”

 

Nhìn bóng lưng đang rời đi của Lương Dật An và Cố Lan Tâm, Hoàng Mai nhìn thấy mưu kế của mình đã thành công thì trong con ngươi bà ta không khỏi dâng lên vẻ quyết tâm, trong lòng đã tự tin mỉm cười.

 

Ai ngờ, Lương Dật An đột nhiên xoay đầu lại, Hoàng Mai không thể không nhanh chóng thu lại nụ cười kia.

 

“Bà Cố, làm ngươi thì cũng không nên quá tuyệt tình, Hân Lan chưa bao giờ thiếu bà cái gì cả.”

 

 

“Chú… chú Lương.”

 

“Ừ, vào đi”

 

Trong phòng khách, Cố Lan Tâm cúi thấp đầu, từ đầu đến cuối không hề dám ngẩng đầu lên, chỗ sưng đỏ trên mặt vẫn còn hơi đau.

 

“Chú Lương, chú có… có vấn đề gì muốn hỏi cháu sao?”

 

Lương Dật An mím môi, giọng nói trầm thấp lên tiếng: “Đương nhiên là có”

 

Cố Lan Tâm chuẩn bị, trong lòng đã sớm nghĩ đi nghĩ lại hàng trăm lần, lại không ngờ câu hỏi đầu tiên Lương Dật An hỏi cô ta lại liên quan tới Cố Tiểu Mạch.

 

“Chú muốn biết, mối quan hệ giữa cháu và Cố Tiểu Mạch là như thế nào trong mấy năm qua?” Lương Dật An buông lỏng hai tay đặt trên đùi mình, ánh mắt nhìn về phía Cố Lan Tâm.

 

Sắc mặt Cố Lan Tâm hơi khựng lại, có chút không dám tin.

 

Cô ta có làm gì cũng không ngờ, câu đầu tiên mà Lương Dật An hỏi lại liên quan tới Cố Tiểu Mạch, trong đáy mắt nhanh chóng toát ra vẻ lạnh lếo, mí mắt run rẩy: “Cháu và cô ấy từ nhỏ đã không quá thân thiết rồi, cháu biết rõ đây không phải là nơi cháu thuộc về, chỉ có thể yên lặng mà chịu đựng.”

 

Cô ta bắt đầu khóc thút thít, giả vờ như mình là một người vô cùng yếu đuối, không người khác không khỏi cảm thấy thương hại.

 

Lương Dật An cau mày nhìn, ngược lại có vài phần khí chất giống với Hân Lan.

 

Cố Lan Tâm chậm rãi nói ra những ý nghĩa trong lòng: “Sau hôn lễ thì nhà họ Cố liền vứt bỏ cháu, ở xã hội không có bất kì người nào chấp nhận cháu, cháu chính là một con kiến bị giãm đạp ở dưới đáy xã hội, cháu không biết mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì.”

 

Nếu như cô ta thật sự là con gái của Hân Lan, Lương Dật An đúng là không thể chịu được việc những tin tức về cô ta bị đưa lên mạng. Trong lòng ông thì Hân Lan vĩnh viễn trong sáng, đơn thuần.

 

Xử lý những việc nhỏ này đối với Lương Dật An không phải là chuyện gì khó: “Mấy ngày này cháu cứ ở đây nghỉ ngơi đi, chuyện trên mạng chú sẽ giải quyết.”

Bình Luận (0)
Comment