Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 555

Chương 555:

 

ố Tiểu Mạch, đêm đó em chỉ mất Kí ức quay về, Cố Tiểu Mạch nhớ tới cảm giác thích thú khi lái xe, cô hơi nâng cäm lên tự đắc: “Ừ, sao vậy?”

 

Sắc mặt ôn hòa của Mộ Bắc Ngật đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Lái như bay hả? Đúng không?”

 

Cả người Cố Tiểu Mạch run lên, tỉnh rụi phản đối: “So với màn trình diễn của giám đốc Bắc Ngật trên Tiger Cliff, em chắc chắn không đáng gì”

 

“Hai chuyện này khác nhau. Nếu xảy ra chuyện thì sao? Em không được phép lái xe trong ga ra nữa” Thần sắc Mộ Bắc Ngật run lên, suýt chút nữa thì bỏ qua. Cố Tiểu Mạch, người phụ nữ này, vừa nói cô sẽ không học đua xe, nhưng lại dám chạy như bay trong thành phố!

 

Rõ ràng phải mất một giờ lái xe, thế mà cô lái đến chỉ mất nửa giờ.

 

Cố Tiểu Mạch mím môi không nói nên lời, nhướng mày: “Mộ Bắc Ngật, anh đang tìm lý do để đưa em đi, phải không?”

 

ỨỰa, người phụ nữ này rất khôn ngoan.

 

Mộ Bắc Ngật không cắn rứt hay mất tự nhiên chút nào, thay vào đó, anh nhìn cô chằm chằm một lúc: “Tôi có việc phải làm, Dịch Bách sẽ đưa em đến đó, mau đi đi, muộn rồi’ Cố Tiểu Mạch hiếm khi trêu chọc, lại bị Mộ Bắc Ngật tỉnh rụi đáp trả. Mặt cô hừng hực, lập tức cầm bản thiết kế của mình bước nhanh ra ngoài.

 

Nhà họ Lương, Cố Lan Tâm đang ngồi cùng một nhóm bạn của Lương Dật An trong phòng khách, bất giác đặt lòng bàn tay lên đùi. Sự sắc bén trong mắt Cố Lan Tâm lóe lên. Cố Tiểu Mạch vẫn kém hơn Hứa Nhân Nhân, đúng không?

 

Ngay cả khi có thêm nhân tố không lường trước, Cố Tiểu Mạch cũng chưa chắc đã thắng, phải không?

 

Lúc này, Hứa Nhân Nhân và Cố Tiểu Mạch bước từ bên ngoài vào.

 

Hứa Nhân Nhân nắm lấy cánh tay của Cố Tiểu Mạch một cách trìu mến: “Chị Tiểu Mạch, tình bạn là trên hết, tranh thắng thua chỉ xếp thứ hai.

 

Chúng mình chỉ cạnh tranh công bằng, đừng làm hỏng tình cảm giữa chúng mình.”

 

Cố Tiểu Mạch cười nhẹ hào phóng: “Chị biết”.

 

Nhìn thấy hai người thân mật như vậy, trong lòng Cố Lan Tâm cảm thấy không đành lòng, dục vọng trả thù càng lúc càng lớn, tràn lan khắp cơ thể.

 

“Chỉ là, em nghĩ thật tiếc phải đem đồ chúng ta thiết kế cho cô ấy mặc. Cái dáng vẻ như mất chồng, khuôn mặt nhỏ nhắn quá nhạt nhòa cùng dáng người như vậy, không biết có cân được không”. Hứa Nhân Nhân mở miệng nói, không chút ngại ngùng.

 

Cố Lan Tâm bị Hứa Nhân Nhân đè ép đến bụi bặm, trong lúc nhất thời siết chặt lòng bàn tay của mình…

 

Hứa Nhân Nhân vẫn rất tự tin vào bản thiết kế của mình. Xét cho cùng thì cô ấy cũng nhỉnh hơn Cố Tiểu Mạch về trình độ học vấn và kinh nghiệm.

 

Hơn nữa, cô ấy nhất định phải thắng Cố Tiểu Mạch.

 

Đẳng sau vẻ ngoài đẹp đẽ, thuần khiết là sự tranh giành vô tận.

 

Khác hẳn với đôi mắt đen láy trong sáng trước đây, giờ phút này khát vọng thắng thua dần dần nhiễm vào tâm trí.

 

Lương Dật An ngồi trên ghế sô pha, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng đôi mắt không đáy đó có thể nhìn thấy rõ ràng những suy nghĩ của Hứa Nhân Nhân. Trái lại, Cố Tiểu Mạch bên cạnh, bình tĩnh, thờ ơ đối mặt với kết quả.

 

Những người bạn đó đều ăn ý với Lương Dật An. Trong hai thiết kế này, bên nào chu đáo, bên nào quá tự tin, nhìn một chút là có thể nhận ra.

 

Cầm kết quả cuối cùng, Lương Dật An quét mắt qua lại hai người.

 

Hứa Nhân Nhân mỉm cười, hơi nâng căm lên, chờ đợi thông báo chiến thắng. Lương Dật An mím môi, sau đó nhàn nhạt thông báo: “Lan Tâm, chúng ta đã xem kỹ hai bản thiết kế này, tuy là đường nét thiết kế của cô Nhân Nhân đẹp đế, mượt mà nhưng Cố Tiểu Mạch mới là dụng tâm vào nó. Tất cả chúng tôi đều nhất trí, bản vẽ của Cố Tiểu Mạch được hơn. Nếu định chọn, chú đề nghị cháu nên chọn của Gố Tiểu Mạch”

 

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Hứa Nhân Nhân không thể kéo dài thêm nữa, rõ ràng cứng đờ lại.

 

Cái gì Vừa rồi cô có nghe nhầm không? Họ nhất trí chọn bản thảo của Cố Tiểu Mạch?

 

Hứa Nhân Nhân chớp chớp mắt, nếu không phải sự tự chủ mạnh giúp cô ngồi trên ghế sô pha vững vàng, lúc này cô đã lao tới chỗ Lương Dật An rồi chộp lấy bản vẽ của Cố Tiểu Mạch để xem kỹ!

 

Sự thay đổi trên mặt Hứa Nhân Nhân quá rõ ràng. Cố Lan Tâm lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, vừa rồi kiêu căng ngạo mạn lắm mà.

 

Nhưng Cố Lan Tâm vẫn phải nhẫn nhịn đứng về phía Hứa Nhân Nhân, cười bất lực: “Chú Dật An, chú cũng thích bản thảo của Tiểu Mạch à? Dù bản thảo của Tiểu Mạch được vẽ rất đẹp nhưng Lan Tâm…

 

Lan Tâm thích bản vẽ của cô Nhân Nhân.”

Bình Luận (0)
Comment