Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 564

Chương 564:

 

Ông chủ liếc nhìn Lương Dật An, “Anh à, cô gái này đến đây một mình”

 

“Chúng tôi quen biết, đừng lo lắng, đây là ta thông tin về tôi. Nếu anh nếu lo lắng có thể viết ra, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được tôi”

 

“Ông chủ, ông ấy là một người tốt, đây là gương mặt nhân hậu” Cố Tiểu Mạch chống cằm, ánh mắt say sưa, mỉm cười.

 

Ông chủ lúc này mới ngượng ngùng cười rồi đi chỗ khác.

 

“Cháu nghĩ thế nào về chuyện ngày hôm nay?” Lương Dật An cân nhắc một hồi, lựa chọn chủ đề này để nói.

 

Cố Tiểu Mạch cầm chai rượu, bóp chặt trong giây lát, chai rượu trở nên méo mó, cô uể oải nhướng mi: “Nếu cháu nói đây là Cố…” Trước khi từ Lan Tâm kịp thốt ra lời, Cố Tiểu Mạch đã dừng lại. Bỏ đi, nói cho chú ấy để làm gì?

 

Mọi chuyện Cố Lan Tâm làm, cô sẽ đòi lại tất cả.

 

“Tiểu cường rất kiên cường, sẽ không dễ dàng chết thế đâu. Câu này khi đặt trên người cũng hữu dụng không kém” Đôi môi đỏ mọng của Cố Tiểu Mạch cong lên như một khối băng.

 

Lương Dật An liếc mắt một cái, ân cần nói: “Có cần chú giúp không?”

 

Mặc dù Cố Tiểu Mạch chỉ thốt ra từ “Cố”, Lương Dật An không phải là người ngu ngốc sẽ không nghĩ tới nhà họ Cố.

 

Cố Chấn Hải và Hoàng Mai nhìn trông gian trá, những gì họ nói là đúng hay sai còn cần xem xét. Cố Lan Tâm lúc nào cũng có vẻ ngây thơ trước mặt ông ta, chỉ cần không gây chuyện quá đáng, Lương Dật An không thèm điều tra.

 

Ngược lại, Cố Tiểu Mạch lại mang đến cho ông ấy cảm giác có khí chất thật, cũng khiến người ta đánh giá cao.

 

Vì vậy, làm sao một kẻ gian xảo như Cố Chấn Hải và Hoàng Mai lại có thể sinh ra một cô gái có khí chất thực sự như vậy?

 

Đã muộn, Dịch Bạch lái xe chở Mộ Bắc Ngật. Nhiệt độ trong khoang xe cực kỳ thấp, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Bắc Ngật tràn ngập bầu không khí u ám, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

 

Cầm vô lăng, Dịch Bách âm thầm liếc nhìn Mộ Bắc Ngật qua kính chiếu hậu, nói một cách thận trọng, “Giám đốc, Cố Tiểu Mạch chắc.

 

không lạc đâu. Sếp đừng lo lắng quá…

 

“Tiếp tục tìm đi” Đôi môi mỏng của Mộ Bắc Ngật căng ra thành một đường thẳng, lông mày nhíu chặt.

 

Tất cả những nơi có thể nghĩ ra, anh đều đã nghĩ tới, nhưng Cố Tiểu Mạch không có đó.

 

Lòng Mộ Bắc Ngật như bị bó thành đường thẳng, người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì rõ ràng. Dịch Bách biết giám đốc yêu Cố Tiểu Mạch đến tuyệt vọng, không gì thay thế được. Nếu có ấy có bị làm sao, sợ Mộ Bắc Ngật sẽ không chịu nổi mất.

 

Cố Tiểu Mạch xin thêm hai chai bia, Lương Dật An không ngăn được nên đành để cô ấy tùy ý. Dù sao ông cũng sẽ đưa Cố Tiểu Mạch về nhà an toàn.

 

“Ngài Dật An, cháu uống no rồi. Nếu chú chưa ăn ăn no, cháu đi trước nhé” Cố Tiểu Mạch lảo đảo đứng dậy, thân thể mềm mại, nhưng người lại khá nóng.

 

Cố Tiểu Mạch mím môi hài lòng, cuối cùng cũng không thấy lạnh nữa!

 

Lương Dật An nhanh chóng đứng lên đỡ Cố Tiểu Mạch đang lung lay: “Cháu say rồi.”

 

“Cháu gọi cái này là uống rượu sưởi ấm. Trời lạnh quá. Cháu mặc cái này, lạnh làm sao” Cô mặc một chiếc váy đen dài đến mắt cá chân và chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài. Trông thật lạnh.

 

Lương Dật An nhanh chóng thanh toán tiền, đi bên cạnh Cố Tiểu Mạch. Lương Dật An cau mày, sau đó trịnh trọng nói: “Cố Tiểu Mạch, cháu còn có một cô con gái, có cơ hội thì chú muốn gặp.”

 

Hình ảnh xẹt qua ban ngày trên video, trong lòng Lương Dật An nghỉ hoặc, nhưng không có lộ ra nửa phần.

 

Nghĩ đến Nám Nám, trong mắt Cố Tiểu Mạch hiện lên một tia ấm áp, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng: “Con bé là đứa con gái quý giá nhất của cháu, chú Dật An, chú có con gái không?”

 

Cố Tiểu Mạch đột ngột hỏi, lại đi hỏi câu này với Lương Dật An.

 

Lương Dật An không kết hôn cũng không sinh con, cả đời chỉ có một người phụ nữ duy nhất là Hân Lan.

 

“Không có.”

 

“Thật đáng tiếc, cháu có con gái” Cố Tiểu Mạch nói một cách tự hào, nhưng sợi dây chẳng chịt kéo dài trên bờ vực sụp đổ.

 

Nám Nám là giới hạn cuối cùng của cô, một người không thể chạm vào.

Bình Luận (0)
Comment