Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 576

Chương 576:

 

“Nám Nám, hay để chị nói với em đi” Hứa Nhân Nhân mỉm cười, muốn vươn tay ôm Nám Nám.

 

Nám Nám đột nhiên bám vào cánh tay của Mộ Bắc Ngật: “Nám Nám muốn chú lợi hại nói cho cơ”

 

Cô bé từ chối mà không giấu giếm, đó lại là một đứa trẻ, Hứa Nhân Nhân còn có thể nói gì?

 

Khi Mộ Bắc Ngật đối mặt với Nám Nám, vẻ mặt anh dần trở nên ôn hòa hơn: “Nám Nám, đây chỉ là bản đồ điều tra sơ bộ”

 

Trước mạng lưới khu vực, ngoại trừ Kinh Đô, một số thành phố ở các tỉnh lân cận đã được khoanh đỏ.

 

Mặc dù chỉ mới năm tuổi, nhưng Nám Nám lời chú lợi hại rất nghiêm túc. Vô hình trung, Hứa Nhân Nhân có vẻ cực kỳ thừa thãi.

 

Mộ Bắc Ngật chậm rãi dừng giọng, sau đó thờ ơ nhìn Hứa Nhân Nhân;, “Tôi thay Tiểu Mạc cảm ơn cô đã quan tâm đến. Nếu không có chuyện gì nữa, cô có thể về trước”

 

Hứa Nhân Nhân đã ở Kinh Đô lâu như vậy, nhưng chỉ thấy rất nhiều hình ảnh thân thiết giữa Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch. Cô ấy vẫn bị ngăn cách bên ngoài, không có cơ hội đến gần!

 

Trên mặt Hứa Nhân Nhân chỉ có thể nở một nụ cười ngượng ngùng.

 

Nước biển cuộn trào, trên tay Cố Tiểu Mạch truyền dịch. Khi tỉnh dậy, đôi mắt cô đờ đẫn, vô thần nhìn trân nhà trên đầu, cứ như đang ở trong khu bệnh viện tâm thần vậy.

 

Đôi mắt thèm thưồng, không chút giấu diếm của mấy tên đàn ông kia lởn vởn trước mắt cô, bên cạnh Hoàng Mai mỉm cười vui sướng.

 

Trong khoảnh khắc tim của Cố Tiểu Mạch vỡ òa.

 

Thái dương Cố Tiểu Mạch đau nhói. Hoàn cảnh xa lạ trước mặt không thể không đề phòng, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, vết máu hẳn lên, cố gắng giữ mình tỉnh táo.

 

Cô cắn chặt môi, đẩy chăn ra rồi thẫn thờ bước ra khỏi giường. Cô vẫn còn choáng váng, cảm giác khó chịu lan tỏa đến tay chân, cô xoa trán rồi cúi người về phía cửa.

 

Nhẹ nhàng mở ra một khe cửa, Cố Tiểu Mạch quan sát, liền thấy Nam Thần An và bác sỹ đang từ xa dần dần tiến đến.

 

Anh Thần An? Chẳng lẽ anh ấy đã cứu cô.

 

Cố Tiểu Mạch thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng câu nói tiếp theo.

 

của Nam Thần An giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu Cố Tiểu Mạch, khiến lòng cô sửng sốt.

 

“Nam tổng, chúng tôi đã phác thảo sơ bộ kế hoạch điều trị cho cô Cố. Anh có muốn kiểm tra thử một chút không”

 

Ánh mắt Nam Thần An tối sầm lại, một tia cảm xúc kỳ lạ, sau đó trầm giọng nói: “Nếu như giải phẫu não mà mất trí nhớ, Tiểu Mạch liệu có thể vui vẻ hơn trước không?”

 

Lời vừa dứt, không chỉ bác sĩ lộ ra vẻ kinh hoàng mà ngay cả ngón tay đang nắm cửa của Cố Tiểu Mạch cũng cứng đờ.

 

“Nam tổng, anh…”

 

“Anh chỉ cần nói cho tôi biết, có thể hay không!” Giọng Nam Thần An lấn áp, chầm chậm bỏ đi về dịu dàng lúc trước, cả người nhàn nhạt toát ra vẻ lạnh lùng.

 

Cố Tiểu Mạch chớp mắt ngạc nhiên, nhận ra họ càng ngày càng gần cô hơn, Cố Tiểu Mạch lập tức quay người bước nhanh lên giường.

 

Một lúc sau, Nam Thần An nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang ngẩn người ngồi trên giường, sắc mặt hơi thay đổi, như có chút kinh ngạc, sau đó nhanh chóng thu lại.

 

“Tiểu Mạch, em tỉnh rồi à?”

 

“Vâng, anh Thần An” Trái tim của Cố Tiểu Mạch như bị ngâm trong nước lạnh tĩnh mịch, Nhìn thấy anh Thần An dần dần tiến lại gần cô, trong lòng hoảng hốt.

 

Anh ta nhẹ nhàng đưa tay lên trán cô, nhưng Cố Tiểu Mạch không ngừng được run sợ, co rúm về phía sau. Ngón tay Cố Tiểu Mạch đặt trên ga trải giường không kiềm được cuộn chặt lại.

 

Nam Thần An nhận ra sự khác thường, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?

 

Không thoải mái sao?”

 

“Không, anh Thần An, chúng ta bây giờ đang ở đâu? Tại sao em nghe thấy tiếng biển?”

Bình Luận (0)
Comment