Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 611

Cố Tiểu Mạch lập tức cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc bánh kem trái cây rực rỡ trên mặt đất, nấc lên một tiếng, rồi nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi, chúng ta mang bánh kem trái cây về đi, không thể lãng phí như thế, Tiểu Mạch muốn ăn”

 

Mộ Bắc Ngật cúi xuống nhìn, bây giờ anh đang ôm cô, nên không thể đi lấy, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dàn lẹ đưa con trở lại xe, gọi tài xế đến xử lý, rồi mua cái bánh kem trái mới, được không?”

 

“Được ạ, Tiểu Mạch nghe lời mẹ” Cô vô cùng tự nhiên ôm hay má của “mẹ”, rồi hôn một cái.

 

Cố Tiểu Mạch chủ động như vậy, khiến Mộ Bắc Ngật không biết lúc này mình đang vui hay đang hài lòng, nhưng tim anh lại nhói lên từng cơn đau đớn.

 

Tối nay đã có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Làm sao mà cô lại bị kích động như vậy? Khi nào thì thứ ảo tưởng này mới có thể kết thúc? Những suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu Mộ Bắc Ngật, thôi thúc anh phải tìm ra câu trả lời.

 

Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch quay trở lại xe, Dịch Bách vẫn đang rảnh rỗi đứng ở phía trước xe, phía sau có xe của hai tên tay sai nữa.

 

Tên tay sai trông coi Cố Tiểu Mạch không chu đáo ở chợ buôn người, lúc này, bọn họ đồng loạt tiến lên, đồng thanh xin lỗi: “Giám đốc.

 

Mộ, thực sự xin lỗi, chúng tôi đã không làm tròn bổn phận của mình, ngài hãy trừng phạt chúng tôi đi ạ”

 

Bây giờ, Mộ Bắc Ngật không để ý chuyện tầm thường này, anh liếc nhìn một cái lạnh lùng, rồi trực tiếp ra lệnh cho Dịch Bác! ¡ch Bách, cho người giải quyết chiếc bánh đó, rồi đi mua một chiếc bánh kem trái cây mới về đây”

 

“Vâng, giám đốc Mộ”

 

Dịch Bách có năng lực nghiệp vụ vô cùng xuất sắc, nhưng trình độ võ thuật so với tên tay sai phía sau lại yếu hơn nhiều, hơn nữa anh ta cũng không có tinh thần luyện tập thể thao.

 

Không tránh khỏi có chút nghi ngờ, mấy tên tay sai kia nhìn giám đốc Mộ mặt không biến sắc, khuôn mặt tuấn tú của giám đốc Mộ lúc này chẳng khác gì một chú mèo cáu kỉnh.

 

Dịch Bách nhanh chóng phản ứng lại, mở cửa xe cho Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật nghiêng người về phía trước, ôm Cố Tiểu Mạch ngồi xuống.

 

Tư thế ngồi không thoải mái, nên khi vừa lên xe, Mộ Bắc Ngật trực tiếp ôm lấy Cố Tiểu Mạch, để cô ngồi trên đùi anh.

 

Cố Tiểu Mạch vẫn bám chặt lấy Mộ Bắc Ngật, hai thân thể áp sát vào nhau, sắc mặt của Mộ Bắc Ngật có hơi thay đổi, nhưng tình hình lúc.

 

này không cho phép như vậy.

 

Khuôn mặt anh trầm xuống, cầm lấy giấy, rồi nhẹ nhàng lau tay cho.

 

Cố Tiểu Mạch, cẩn thận lau từng ngón tay, chỗ nào dính kem đều được lau sạch sẽ.

 

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm” Cố Tiểu Mạch nói nhỏ, như tiếng của một chú mèo.

 

“Ngoan, mẹ cũng nhớ con” Mộ Bắc Ngật dịu dàng đáp lại, tiếp tục di chuyển ngón tay để lau kem trên áo khoác của cô.

 

Cố Tiểu Mạch ngửi thấy mùi bơ trong không khí, không nhịn được cơn thèm ăn, mím môi, nói: “Mẹ ơi, Tiểu Mạch muốn ăn bánh kem, rất muốn, rất muốn ạ”

 

“Sắp có bánh rồi, Tiểu Mạch cố nhịn một chút nữa nhé?”

 

“Nhưng mà trên mặt mẹ có kìa.”

 

Cố Tiểu Mạch nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng bóp khuôn mặt đẹp trai của Mộ Bắc Ngật, rồi hút phần kem tươi.

 

Cơ thể của Mộ Bắc Ngật ngay lập tức trở nên cứng đờ, nhưng lúc này Cố Tiểu Mạch vẫn chỉ như là một đứa trẻ, hoàn toàn không biết hành vi này táo bạo và hấp dẫn đến mức nào.

 

Nửa giờ sau, Mộ Bắc Ngật bế Cố Tiểu Mạch vào nhà của nhà họ Mộ, sắc mặt u ám nhẫn lại, Cố Tiểu Mạch vẫn quấn chặt lấy cổ Mộ Bắc.

 

Ngật không buông.

 

Mộ Bắc Ngật liếc nhìn bức ảnh của hai mẹ con, cuối cùng cũng hiểu được, tại sao Noãn Noãn luôn thích loại tư thế này, ôm cổ anh không chịu buông tay.

 

Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch một mạch đi tầng hai, vừa nghe thấy tiếng động, Nám Nám từ khỏi phòng nhỏ đi ra, Nám Nám thấy cơ thể mẹ mình đang quấn lấy người của bố tương lai, lập tức hiểu ra, nói: “Ông chú lợi hại, chú phải chăm sóc mẹ cháu thật tốt đó.”

Bình Luận (0)
Comment