Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 726

Chương 726:

 

Vừa ngẩng đầu lên anh ta đã bắt gặp ánh mắt khẽ trách móc và băng giá của Mộ Bắc Ngật, lạnh đến mức cảm giác như rơi vào hầm băng, trong lòng của Dịch Bách cảm thấy chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt của anh mà làm bộ ngẫu nhiên nhìn sang chỗ khác.

 

Tổng giám đốc Mộ tôi biết anh đau lòng cho Cố Tiểu Mạch nhưng bệnh dạ dày của anh thực sự đã không thể trì hoãn được nữa.

 

Mộ Bắc Ngật quay người lại và nhìn thoáng qua Cố Tiểu Mạch, trông anh có vẻ còn dính lấy cô hơn ngày thường, không, sau khi cô trở lại anh trở nên đặc biệt dính người, dường như ở bên cạnh cô hai mươi tư giờ đều không đủ.

 

“Em sẽ rời đi sao?”

 

“Mộ Bắc Ngật anh mau vào đi”

 

Cố Tiểu Mạch không nhịn nổi lên tiếng nói khi nhìn thấy anh đang cố gắng chịu đựng cơn đau.

 

“Trả lời anh” Nếu không anh thật sự có thể không đi vào.

 

Anh đúng là có thể làm ra loại chuyện như vậy, quả thật Cố Tiểu Mạch không chống lại được người cứng đầu như vậy nên ngoài miệng đồng ý: “Tôi biết rồi tôi sẽ đợi anh”

 

Khi nhận được câu trả chắc chắn anh mới cảm thấy nhẹ nhõm và khế mỉm cười sau đó quay người rời đi.

 

Khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại vang lên một tiếng “ting”, Cố Tiểu Mạch lập tức xoay người rời đi như thể thành công thoát thân mà không hề lưu luyến.

 

Cô đưa anh đến bệnh viện đã rất có tâm rồi nên không thể lại có liên lạc gì với anh nữa, cho dù người kia ở trong lòng của Mộ Bắc Ngật có phải là cô hay không thì giây phút này cô sẽ không dễ dàng lại gần anh.

 

Cô vừa nhấc chân đi được hai ba bước Dịch Bách đã nhanh tay nhanh mắt phản ứng lại, tức vọt tới trước mặt của Cố Tiểu Mạch và chặn lại đường đi của cô một cách chặt chẽ.

 

Cố Tiểu Mạch nhíu mày lại và nhìn vị trợ lý nhỏ này, giọng nói vẫn lạnh băng như vậy: “Tránh ra.”

 

“Cô Cố rõ ràng cô đã đồng ý với Tổng giám đốc Mộ nhà chúng tôi là sẽ không rời đi rồi” Dịch Bách đường hoàng giang hai tay ra rồi bíu môi với vẻ không vui.

 

“Trước giờ tôi nói chuyện…”

 

Cô thong thả mở miệng, đuôi mắt khẽ giương liếc nhìn về phía anh †a rồi chậm rãi mở miện “Cô Cố nếu như cô vội vã rời khỏi thì sau khi Tổng giám đốc Mộ của chúng tôi đi ra không nhìn thấy cô, sau này anh ấy chắc chản sẽ lại không phối hợp điều trị, anh ấy…dù sao cũng đều là vì cô mới lăn lộn mình thành cái dạng này, à, đương nhiên tôi nói câu này không phải để trách cô Cố mà là mong cô có thể đau lòng cho Tổng giám đốc Mộ nhà chúng tôi một chút.”

 

Trái tim của Cố Tiểu Mạch như bị bóp nghẹt, trong thoáng chốc bỗng có một chút đau lòng và dao động nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, cô nghiêm mặt lại và không hề lộ ra một chút đau xót nào.

 

š Tiểu Mạch trước kia sẽ ở lại trông nom hay sao?”

 

‘Đương nhiên rồi, cô ấy yêu Tổng giám đốc Mộ nhà chúng tôi như vậy!” Dịch Bách ngay lập tức trả lời đầy tự hào.

 

Cố Tiểu Mạch nheo mắt lại: “Vậy thì đúng rồi, tôi đã không phải là Cố Tiểu Mạch trước kia nữa, cũng không yêu Tổng giám đốc Mộ của các anh, tôi không ở lại đây trông nom cũng là chuyện hợp tình hợp lý đúng không?”

 

Mạch não của cô ấy rất rõ ràng nên ăn nói đâu ra đấy thành công chặn lại miệng của Dịch Bách.

 

Dịch Bách mất một lúc vẫn chưa phản ứng lại được, sau đó bất giác gật đầu và nhìn độ cong trên khóe môi của Cố Tiểu Mạch dần dần giương lên rồi nhanh chóng ngắt lời: “Không đúng, cô Cố nếu như cô đã đưa Tổng giám đốc Mộ của chúng tôi đến đây thì cần phải phụ trách đến cùng, không phải sao?”

 

“Ngoan nào, tối hôm nay tôi đã bị tấn công ở khách sạn và phải chịu tổn thương lớn như vậy trong lòng, tôi có thể chịu đựng đau đớn đưa Tổng giám đốc Mộ của các anh đến bệnh viện đã rất hết lòng hết sức rồi, bây giờ tôi muốn quay về”

 

Cố Tiểu Mạch vươn tay ra chạm vào khuôn mặt của Dịch Bách mà không hề mang theo ý đồ gì.

 

Động tác này khiến cho anh ta hoàn toàn sững sỡ tại chỗ, người vẫn luôn lộ ra dáng vẻ lạnh lùng ở trước mặt anh ta là Cố Tiểu Mạch sao?

 

Thậm chí còn chạm vào khuôn mặt của anh ta?

 

Nếu như để cho Tổng giám đốc Mộ nhìn thấy thì anh ta cũng không cần phải ở lại tập đoàn Mộ Thị nữa rồi.

 

Tuy nhiên khi Dịch Bách phản ứng lại thì Cố Tiểu Mạch đã không còn ở đó nữa chạy nhanh như một làn gió để anh ta một mình đứng ở nơi đó.

 

Anh ta nhanh chóng đỏ mặt tía tai giơ tay lên vỗ vào má trái của mình: “Tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt mài!”

Bình Luận (0)
Comment