Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 740

Chương 740:

 

Đôi môi đỏ mọng, căng bóng, cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm ửng hồng vì nhiệt độ trong phòng đang tăng lên.

 

“M Cố Tiểu Mạch nhẹ nhàng thở hổn hển và cúi đầu xuống, trông vô cùng yếu ớt.

 

Nhưng, tại sao cổ họng lại khó chịu thế này?

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tiểu Mạch tái nhợt và cảm thấy khó thở. Mộ Bắc Ngật nghe thấy giọng điệu của Cố Tiểu Mạch có gì đó không ổn, nâng cằm buộc cô ngẩng đầu lên: “Chuyện gì vậy?”

 

“Hừ, đau quá—”

 

Cổ họng đau quá, cảm giác tắc nghẽn giống như khi ở trong sa mạc ba ngày ba đêm không được uống nước vậy, giống như bị lửa đốt, không thể thở được.

 

Cố Tiểu Mạch giữ chặt cổ họng, khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn.

 

ắc Ngật, bây giờ anh có thể… thả tôi chưa”

 

Chân mày Mộ Bắc Ngật lạnh lùng, anh ôm ngang cô, đứng dậy đi ra ngoài.

 

Rượu vừa rồi đã khiến cố họng bị nhiễm trùng, trong đó đã chứa vật gì đó, nếu như uống nhiều thêm một chút thì cổ họng có thể bị câm.

 

May mắn thay, Mộ Bắc Ngật đã phát hiện kịp thời và đưa Cố Tiểu Mạch đến bệnh viện, tiến vào phòng cấp cứu, điều này đã cứu Cố Tiểu Mạch khỏi nguy cơ bị câm.

 

Tuy nhiên, khi anh xem bản báo cáo, khuôn mặt đẹp trai của Mộ Bắc Ngật ngay lập tức tối sâm, và ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

 

Anh dựa vào bức tường phía sau, toàn thân tỏa ra lạnh lẽo và lửa giận, lạnh lùng nói với Dịch Bách: “Khiến kẻ đó phải trả giá đắt!”

 

Dám công khai gài bẫy hại người trong quán bar? Kẻ đứng đăng sau là ai? Tại sao liên tiếp xảy ra khi Cố Tiểu Mạch trở lại Kinh Đô?

 

Tiếng chạy vội vã ngoài hành lang bệnh viện, Ngu Sâm và Tiểu Bất Điểm vội vàng chạy đến sau khi biết tình hình.

 

“Tổng giám đốc Mộ, Tiểu Mạch bị sao vậy?” Vẻ mặt Ngu Sâm căng thẳng và lo lắng.

 

Mộ Bắc Ngật lạnh mặt không trả lời, nhưng Dịch Bách bên cạnh đã nói tình hình hiện tại, cuối cùng không quên kèm thêm một câu: “Cũng may là Tổng giám đốc Mộ phát hiện kịp thời, nếu không cô Cố thật sự sẽ đau khổ”

 

Ngu Sâm híp mắt, thật muốn xông vào phòng cấp cứu lôi đứa nhỏ ra mắng, tại sao lại một mình đến quán bar chứ?

 

Lúc nghe tin Ngu Sâm còn đang bận xử lý vài người, anh ta cầm dao nhanh chóng đoạt lấy vật cần tìm liền lập tức chạy tới bệnh viện.

 

Ngu Sâm ngước mắt lên, nhìn thấy dấu vết son trên môi Mộ Bắc Ngật, nói một câu không rõ ràng: “Tổng giám đốc Mộ tiến triển rất nhanh”

 

Mộ Bắc Ngật không hề rứt lương tâm hay xấu hổ khi bị phát hiện, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Tôi nhớ quá, không thể nhịn được”

 

“Tuy nhiên, Tiểu Mạch không phù hợp ở Kinh Đô. Tình hình chuyển biến lớn trong mấy ngày này. Tiểu Mạch đã mất trí nhớ, mà Tổng giám đốc Mộ lại biết được quá khứ. Anh có thể nói cho tôi biết một số việc, để tôi có thể xử lý quả quyết hơn không.”

 

Lời nói bóng gió mang vài phần cảnh cáo, Ngu Sâm làm việc gì cũng là quyết đoán, thậm chí không chút lưu tình, anh ta sẽ làm tốt hơn Mộ Bắc Ngật.

 

Mộ Bắc Ngật đứng thẳng người, nghe được lời nói vô nghĩa của Ngu Sâm, khóe môi nở nụ cười: “Bất kể là ai, tôi đều có thể xử lý sạch sẽ.

 

Anh đừng lo lắng về chuyện đó”

 

“Không phiền phức đâu, Cố Tiểu Mạch luôn dựa vào ông chủ của chúng tôi. Tổng giám đốc Mộ, anh là quý nhân, chắc hẳn rất bận, để ông chủ và tôi chăm sóc Cố Tiểu Mạch là được rồi” Tiểu Bất Điểm đứng một bên đột nhiên nói, như muốn đổ thêm dầu vào lửa.

 

Dịch Bách không vui và khịt mũi lạnh lùng: “Nếu hôm nay Tổng giám đốc Mộ của chúng tôi không đến kịp thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Cố Tiểu Mạch. Tổng giám đốc Mộ đã cứu mạng cô ấy, Tổng giám đốc Mộ nên ở lại đây”

 

“Cố Tiểu Mạch là người của CK, là cấp dưới của ông chủ, ông chủ quan tâm đến cấp dưới là lẽ đương nhiên?” Tiểu Bất Điểm ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, phản công lại, nhìn Dịch Bách hừ lạnh.

 

Mộ Bắc Ngật tối sầm mặt, trong lòng chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, tuy nhiên trước khi hơi lạnh lan tràn nó đã bị lửa giận trong mắt thiêu đốt, anh nhìn sang phòng cấp cứu rồi nói Tiểu Mạch một lúc nữa mới ra ngoài, nhờ anh Ngu chăm sóc em ấy, tôi còn chuyện phải làm. “

Bình Luận (0)
Comment