Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 750

Chương 750:

 

Lại bị Mộ Bắc Ngật nhàn nhạt nói ra một câu thô tục khiến cho lỗ tai đỏ cả lên, lỗ tai của Cố Tiểu Mạch liền đỏ như sắp nhỏ ra được máu, toàn thân tựa như cứng đờ lại, ngồi trên người của Mộ Bắc Ngật không dám động đậy.

 

Mộ Bắc Ngật thấy Cố Tiểu Mạch rốt cục cũng trở nên im lặng, ngoan ngoãn một chút, trong lòng chậm rãi cười lên, cô lúc không biết nói chuyện thế nào thật sự rất tốt, dù sao thì lời cô nói…đều là lời mà Mộ Bắc Ngật không thích nghe.

 

Nhưng Cố Tiểu Mạch càng không giãy dụa, tay của Mộ Bắc Ngật lại càng không ngoan luồn vào bên trong áo khoác.

 

Trong nhất thời toàn thân của Cố Tiểu Mạnh như bị dòng điện chạy qua, toàn thân như tê dại, trên mặt liền hiện ra cảm xúc không được tự nhiên, không tự chủ mà cắn chặt môi, nhẫn nhịn chịu đựng, cô lại nhãn thêm một chút!

 

Thân thể của Mộ Bắc Ngật dựa vào thành ghế ở sau lưng, hai chân thoải mái thả lỏng, bỗng nhiên cảm thấy nơi này không tệ chút nào, chí ít có thể khiến cho Cố Tiểu Mạch một mực chịu ngồi yên ở trong lòng của anh.

 

Nhưng chạm được vào cô một chút, lập tức liền nghĩ muốn làm nhiều việc hơn nữa, hành động cũng càng lúc càng to gan hơn.

 

Bàn tay chậm rãi di chuyển lên bên trên, áp vào sau lưng cô, lần mò cởi nút áo ra. Vào lúc nhận ra được được hành động của Mộ Bắc Ngật, trong nháy mắt Cố Tiểu Mạch đỏ bừng hết cả tai, hôn, ôm ôm, cầm tay, Cố Tiểu Mạch còn có thể miễn cưỡng để mình tiếp nhận!

 

Nhưng bây giờ, anh ta rõ ràng là đang giả vờ đáng thương để được đà lấn tới, trắng trợn đụng chạm tiếp xúc da thịt với cô!

 

Khi nút áo kia được cởi ra, toàn thân của Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên không khỏi liền rùng mình một cái, lập tức thẹn quá hóa giận phẫn nộ mà trừng Mộ Bắc Ngật, muốn dùng ánh mắt để cảnh cáo uy hiếp anh.

 

Mộ Bắt Ngật cũng không hề né tránh ánh mắt của cô, lại bình tĩnh không hề dao động, cũng không hề cảm thấy chột dạ chút nào.

 

Cố Tiểu Mạnh hơi hé miệng, dù sao thì hai người ngồi gần như thế này, cũng có thể nhìn thấy khẩu hình của đối phương: “Mộ Bắc Ngật, dừng lại!”

 

Môi của Mộ Bắc Ngật khẽ nhếch lên, lại giống như là cực kì không biết phải làm sao anh ghé sát lại tai của cô, “Tôi nhịn không được, phải làm sao bây giờ?”

 

Nhịn không được liền muốn trút hết ra sao, làm sao là làm cái gì!

 

Trong lòng Cố Tiểu Mạch liền gào thét, toàn bộ cơ thể đều khẩn trương, ngay cả lông tơ cũng dựng đứng lên!

 

Cố Tiểu Mạch nghiến răng nghiến lợi mà vươn tay ra, thò vào bên trong áo khoác, muốn rút bàn tay của anh còn đang đặt trên người cô ra, rút ra được vội nhanh chóng hất ra, giãy dụa muốn đứng dậy!

 

Mộ Bắc Ngật sao có thể thuận theo ý của cô được, cánh tay liền duỗi ra, lập tức kéo Cố Tiểu Mạch trở về tại chỗ, bên trong, bộ đồ bệnh nhân của Cố Tiểu Mạch đã sớm bị tụt đến tận eo.

 

Bị anh ôm thật chặt lại, thân thể dính sát, càng làm cho Cố Tiểu Mạch có loại…loại cảm giác kỳ quái, vô cùng xấu hổ và giận dữ.

 

Nơi này là nơi đông người, thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua, sẽ từ xa xa mà liếc mắt qua bên này một chút, trai xinh gái đẹp, đúng là một loại phong cảnh mỹ lệ.

 

Người đi đường kia giống như là hiểu ý cười một tiếng, khiến cho Cố Tiểu Mạch có cảm giác giống như đang biểu diễn công khai!

 

Cô từ trước đến này đều là đi nhìn người khác, làm sao vấn đề này lại xảy ra ở trên người của mình, cô hận không thể tìm một cái kế nào đấy để nhanh chóng chui vào.

 

Mộ Bắc Ngật cười trầm thấp, đôi mắt đen mỉm cười nhìn chăm chú vào cô, nhìn vào kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này, Cố Tiểu Mạch tức giận mà hơi hé miệng: “Mộ Bắc Ngật, nếu như anh cảm thấy không nhịn được, thì mau đi tìm như người khác đi!”

 

Đọc được khẩu hình của cô, mặt của Mộ Bắc Ngật nguyên bản còn mang theo ý cười lập tức liền thu lại, đôi mắt tuấn tú trâm xuống: “Chỉ có thể là em, còn lại thì là ai cũng không được”

 

“Tôi không phải là Cố Tiểu Mạch của anh!” Cố Tiểu Mạch tức giận rồi, vậy nên cô mới có thể bực bội nói ra câu này.

 

Lời này tựa như một sợi dây kích nổ vô hình, hoàn toàn chọc giận Mộ Bắc Ngật, không cho thỏa hiệp hay là nhường nhịn.

 

Đột nhiên, tay của anh liền không chút do dự nào mà đặt lên trên người cô, sắc mặt của Cố Tiểu Mạch lập tức trở nên hoảng hốt, gần như là sợ hãi mà nhìn Mộ Bắt Ngật…anh…anh ta vậy mà thật sự…Dám!

 

Lần này dùng ánh mắt cũng không uy hiếp được anh, nói khẩu hình miệng cũng không hề có bất kỳ tác dụng nào!

Bình Luận (0)
Comment