Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 96

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 96

 

Mộ Bắc Ngật treo áo vest lên giá áo, quay đầu nhìn cô, “Cô không thấy nóng à?”

 

Kinh Đô đang bước vào đầu thu, nhưng cái nóng của mùa hè vẫn không hề giảm, hôm nay Cố Tiểu Mạch mặc khá nghiêm chỉnh, cúc không đóng thiếu cái nào, Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn, có cảm giác muốn cởi hết cúc trên áo của cô ra.

 

Cố Tiểu Mạch cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, mặt cô nóng bừng, cô nổi giận đùng đùng, “Anh… đừng có giở trò lưu manh” Mộ Bắc Ngật liếc nhìn cô một cái, “Cố Tiểu Mạch, cô thấy ai mặc quần áo mà giở trò lưu manh chưa?”

 

Anh vừa nói vừa bước đến phía Cố Tiểu Mạch.

 

Cố Tiểu Mạch theo bản năng lùi lại, lùi đến chiếc ghế sofa ở đẳng sau, chân vấp vào chân ghế.

 

“A” một tiếng, cả người Cố Tiểu Mạch ngã xuống ghế sofa ở đẳng sau.

 

Tính đàn hồi của ghế sofa rất tốt, rất êm nữa, cả người Cố Tiểu Mạch bật lên.

 

Nhưng cô không có tâm trạng để nghiên cứu chất liệu của chiếc sofa, cô lập tức ngồi thẳng dậy.

 

Cô chỉnh lại tóc mái, ho một tiếng, “Lẽ nào bây giờ anh không phải vậy sao?”

 

“Cố Tiểu Mạch, cô nghĩ tôi sẽ thấy gái mà nổi lòng ham muốn sao?”

 

 

có tự phụ quá, tôi chẳng có ý gì với anh cả”

 

“Thật sao?”

 

Mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm lại.

 

Cố Tiểu Mạch cảm thấy sợ hãi vì giọng nói lạnh lùng của anh, cô nheo mắt, giả vờ cứng rắn, “Tất nhiên là thật rồi, anh là người đã có vợ sắp cưới, tại sao tôi lại có ý với anh chứ? Tôi điên rồi sao?”

 

Cô quả nhiên vẫn mồm miệng lanh lợi như trước, hình như lúc sáng cô đã tắm rửa, mùi sữa và mùi sữa tắm phảng phất xung quanh, khiến Mộ Bắc Ngật có chút xao động.

 

Nhưng anh cố gắng kìm nén, không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, bước đến phía đối diện chỗ cô, ngồi xuống, khôi phục lại trạng thái bình thường, “Hôm nay đến có việc gì?”

 

Cố Tiểu Mạch ngồi ngay ngắn trên ghế, từ từ lên tiếng, “Mộ Bắc Ngật, chuyện anh tự ý tìm trường cho Nám Nám, tôi đã nghĩ qua rồi, nhưng rốt cuộc anh làm chuyện này để làm gì, tôi tạm thời không có tiền trả cho anh, có thể mỗi tháng trả một khoản, không biết anh có đồng ý không, nếu anh không đồng ý thì hủy bỏ trường đó đi, tôi sẽ tìm cách khác”

 

“Cách khác của cô là bảo Nam Thần An nộp tiền học phí đắt đỏ này sao?”

 

Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm cô, nói ra những lời cay nghiệt.

 

Cố Tiểu Mạch thu lại ánh mắt, “Chuyện giữa tôi và anh Nam… Nam Thần An không liên quan đến Tổng giám đốc Mộ”

 

“Thế nên cô muốn trả theo tháng, 30 vạn học phí, một tháng trả bao nhiêu, một tháng một vạn thì cũng mất hai năm rưỡi, thời hạn thiết kế váy cưới cho Lan Tâm chỉ có một tháng, sau này thiết kế cũng không quá hai tháng, sau khi kết thúc hợp đồng, cô bỏ đi, tôi đến đâu tìm người để đòi tiền?”

 

Không hổ danh là doanh nhân, làm việc gì cũng cân nhắc đầy đủ, không hề cho đối phương cơ hội lợi dụng anh.

 

Cố Tiểu Mạch cắn răng, “Anh cho răng tôi là người sẽ bỏ trốn sao? Nám Nám đã nhập học ở Kinh Đô rồi, làm sao tôi có thể chạy được chứ?”

 

“Kinh Đô rộng như thế, hơn nữa, làm sao tôi tin cô được?”

 

Mộ Bắc Ngật hững hờ trả lời.

Bình Luận (0)
Comment