Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh

Chương 70

Một buổi tối trong khoảng sân trước nhà trọ, Mạc Vi Như và Thế Hải ngồi cạnh nhau trên ghế đá, cùng tâm sự và nói chuyện.

- Vâng con biết rồi, bye mẹ... - Mạc Vi Như cúp máy, cô thở dài một hơi.

- Sao rồi? - Thế Hải ngồi cạnh cô hỏi

- Cũng may không có nghiêm trọng lắm! - Mạc Vi Như mỉm cười, trên gương mặt cô đã bớt đi phần nào lo lắng - Nhưng có thể ba sẽ phải chuyển lên bệnh viện lớn anh ạ, tại bệnh viện ở thị trấn không đủ thiết bị.

Ba cô mới hôm trước bị tai nạn xe, cấp cứu trong bệnh viện nhưng vẫn may là không có bị thương quá nặng. Hiện giờ ba Mạc đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện ở thị trấn nhưng do thiếu kinh tế nên thiết bị không đủ dùng. Ba Mạc sẽ phải chuyển lên bệnh viện trên thành phố.

- Là thành phố A sao?

- Em cũng không biết nữa, nhưng chắc là như vậy! Em thấy ở thành phố A, về lĩnh vực nào cũng hết sức phát triển nên em nghĩ ba đến thành phố A là hợp lý nhất.

- Em nói cũng phải... - Thế Hải gật gù, anh cười - Vậy là không cần lo lắng hay nhớ nhung nữa rồi!

- Uh - Mạc Vi Như cười, cô xem đồng hồ trên tay - Anh đi ngủ sớm đi, mai còn đi làm nữa, phó phòng cần phải làm gương nha...

Nghe âm điệu chọc ghẹo của cô, Thế Hải cười không nói gì, anh đưa tay lên xoa đầu cô, dịu dàng như thường.

*****************

Lúc này, ở nơi nào đó.

Một người phụ nữ trung niên dáng người đầy đặn mặc váy bó màu đỏ đậm, dáng vẻ oai nghiêm ngồi trên sofa. Đối diện bà ta là một người đàn ông trẻ tuổi nhưng lạnh lùng. Người đàn ông để một tấm ảnh lên trên bàn, đẩy vềc phía người đàn bà. Người đàn bà cầm lên, nhìn bức ảnh rồi nhếch môi.

- Con nói...đây là người phụ nữ của Hắc Dạ? - Giọng nói quyền uy của người đàn bà vang lên khắp căn phòng rộng lớn.

- Vâng, mẹ thấy thế nào? - Người đàn ông trẻ tuổi cười.

- Uy, con có kế hoạch gì sao? Con sẽ đụng đến cô ta?

- Hừm...con đang lưỡng lự đây mẹ ạ - Thiên Uy nhún vai - Con và mẹ đều biết Hắc Dạ là người như thế nào, người được coi là đế vương trong thế giới đêm, không thể nói là tầm thường được. Nhất là với chuyện vừa rồi, chuyện xảy ra bên Hong Kong chắc hẳn mẹ đã nghe rồi.

- Con đang sợ? - Người đàn bà cau mày

- Sợ? Không thể nói là sợ được mẹ à! - Thiên Uy xua tay - Con chỉ là nghĩ nếu tính sai thì Hỏa diễm của mình...

- Im đi! - Người đàn bà quát lớn, bà ta đập bàn đứng dậy - Đã cất công tìm được điểm yếu của hắn thì phải tiến hành ngay. Con nên nhớ đây là một bước đạp giúp con lên ngồi trên chiếc ghế của mẹ bây giờ. Bang chủ Hỏa diễm.

- Con biết rồi ạ! - Thiên Uy nhỏ giọng nói.

Anh nghe tiếng giày cao gót “Cộp cộp” bước ra khỏi phòng, hai bàn tay không khỏi nắm chặt lại. Có ai biết rằng con trai Hỏa Diễm lại khác một trời một vực so với người mẹ bang chủ? Anh không đủ mưu mô, anh không đủ tàn nhẫn! Thiên Uy day day mi tâm. Không được, anh phải chứng minh cho mẹ thấy, mình đủ khả năng. Nếu đã bước vào con đường này, anh sẽ không bỏ cuộc.Thiên Uy cầm tấm ảnh lên, người phụ nữ có gương mặt thanh tú xinh đẹp đang mỉm cười rực rỡ. Thiên Uy ánh mắt âm trầm. Xin lỗi, tôi buộc phải khiến cô mất đi nụ cười này. Có trách thì nên trách Hắc Dạ - người cô yêu.

****************

Biệt thự Hàn gia

- Thần, cậu xem đi... - Minh Hạo đưa một tập tài liệu cho Hàn Dạ Thần, anh nói - Có thông tin Hoả Diễm đã dời bang đến Berlin (nước đức)

- Bọn chúng định làm gì...? - Hàn Dạ Thần nhíu mày lẩm bẩm, anh lật tài liệu xem xét.

- Tớ không hiểu, ở Myanmar đang phát triển như vậy, sao thoắt cái đã chuyển sang Berlin - Minh Hạo sờ cằm nghĩ ngợi nói - Hình như là sau vụ ở Hong Kong, bọn chúng mới rời đi.

- Ngoài nhắm vào Hắc Dạ mình thì chẳng có lí do nào thuyết phục hơn cả - Hàn Dạ Thần nhếch môi.

- Cậu luôn bình tĩnh như vậy... - Minh Hạo cười - Hỏa Diễm cũng khá kinh đấy, nhìn vào thành tựu chúng đạt được ở Myanmar là biết. Kể ra đấu với Hắc Dạ, cũng coi là có khả năng.

- Cậu liên lạc với mấy người kia đi, chúng ta sẽ họp bàn về việc này!

- Ok, nhưng mà cậu không phải vẫn đang còn cay cú vụ kia đấy chứ! - Minh Hạo nhướn mày cười gian, anh đang muốn nói đến việc Nghị Phong với Mạc Vi Như, haha tên này sau lần đấy không tự đích thân liên lạc với Nghị Phong, toàn phải nhờ qua anh nói. Trông vẻ mặt là biết vẫn còn khó chịu, haizz...haha

- Đừng nói linh tinh! - Hàn Dạ Thần lườm Minh Hạo, anh nói - Tạm thời không cho cậu sang Mĩ làm ở W là có lí do cả, nghiêm túc lại đi, công tư phân minh!

- Ok... - Minh Hạo bĩu môi, cái tên này đúng là nghiêm đến phát bực, rõ ràng trúng tim đen còn giả bộ. Anh lái sang chuyện khác - Tiểu Như sao rồi?

- Tiểu Như? Cậu dám gọi như thế!? - Hàn Dạ Thần ngước mắt nhìn, giọng có âm điệu uy hiếp không hề nhẹ.

- Là cô ấy cho tớ gọi mà! - Minh Hạo oan ức xua tay, trong đầu nghĩ “Có vợ bỏ bạn”, nhìn dáng vẻ không đồng tình của Hàn Dạ Thần, Minh Hạo lườm anh, gằn giọng - Mạc Vi Như sao rồi?

- Tốt! - Hàn Dạ Thần hài lòng cười nói, nghĩ đến cô, anh không khỏi thấy nhẹ nhàng.

- Hai người êm đềm cả rồi chứ!? - Dù biết rõ ràng nhưng anh vẫn muốn hỏi, để coi thằng bạn lạnh lùng của mình biểu hiện như thế nào và đúng thực là khiến anh thấy vui vẻ

- Tất nhiên!

Coi cái gương mặt hạnh phúc kìa, sao mình thấy vẻ hạnh phúc ấy trên mặt cậu lại thật gần gũi! Minh Hạo mỉm cười nghĩ, nếu như Hàn gia không phải là sợi dây thừng trói buộc cậu ấy thì có lẽ cuộc sống của Hàn Dạ Thần sẽ tốt hơn bây giờ. Nghĩ lại cũng thấy buồn, Minh gia và Hàn gia. Hai gia tộc thân thiết với nhau nhưng cách nuôi dậy đời sau lại khác nhau một trời một vực. Minh gia là khuyên dạy nhẹ nhàng và thoải mái còn Hàn gia răn đe nghiêm nghị đến mất tự do. Thật không hiểu sao, mối quan hệ khác biệt đó lại trở nên thân thiết. Anh may mắn có sự thoải mái, Hàn Dạ Thần không may mất đi tuổi thơ đúng nghĩa của một đứa trẻ. Giờ đây, chỉ có tình yêu và tình bạn mới có thể khiến cậu ấy trở nên hạnh phúc được. Nhưng nhiều hơn thế vẫn là tình yêu...

“Reng...reng” - tiếng điện thoại bàn vang lên, Minh Hạo ngồi gần nên cầm lên bắt máy “Alo“. Ở đầu dây bên kia, thuộc hạ nghe liền biết là phó bang Minh Hạo. Anh ta cất giọng cung kính: “Minh thiếu gia, Boss có đang ở đó không ạ?” Minh Hạo nhàn nhạt nói “Có!” Rồi anh đưa cho Hàn Dạ Thần ống nghe. Hàn Dạ Thần nhích người đến gần, nghe một hồi, anh nói “Tôi biết rồi” rồi cúp máy.

Minh Hạo tò mò hỏi “Sao? Sao? Có chuyện gì mà tớ không được biết vậy?” Hàn Dạ Thần nhếch môi “Không phải là không được biết mà là cậu không có lí do để biết!” Minh Hạo chau mày giục “Vậy cậu nói đi!” Hàn Dạ Thần ngả người dựa vào ghế, vẻ mặt vui vẻ nhắm mắt nói “Bố mẹ vợ của tớ sắp đến thành phố A!” Minh Hạo ngớ người một hồi rồi anh bật cười ha hả “Không ngờ, cậu cũng được đấy! Nhanh lẹ hẳn, quả nhiên trong tình yêu không thua kém cao thủ tình trường là tớ, haha chưa gì đã gặp gia đình người ta rồi” Hàn Dạ Thần hé mắt nhìn anh, cao ngạo “Học tập đi!” Minh Hạo chắp hai tay lại theo như mấy kiếm sĩ Samurai “Xin chỉ giáo!” Hàn Dạ Thần nhếch nhẹ khóe môi không nói gì.

Bỗng một dự cảm không lành ập đến trong lòng, Hàn Dạ Thần nhíu mày ngồi dậy khiến Minh Hạo giật mình, anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn bạn mình. Chỉ thấy Hàn Dạ Thần lên tiếng “Tớ có dự cảm không lành, cậu đi điều tra những hoạt động của Hỏa Diễm ở Berlin, và sắp xếp một số các sát thủ cấp S bảo vệ cho chuyến đi đến thành phố A của ba mẹ vợ tớ, có lẽ sẽ là 2 ngày nữa” Minh Hạo im lặng một hồi rồi gật đầu, anh hiểu Hàn Dạ Thần đang lo lắng điều gì. Một chuyện không lành sẽ làm thay đổi cả hiện tại và tương lai. Minh Hạo nén lòng thở dài nhìn Hàn Dạ Thần chống tay suy nghĩ. Mong chuyện đó sẽ không xảy ra nếu không thì Hàn Dạ Thần sẽ phát điên mất.

( Sắp có ngược nha các bạn...)
Bình Luận (0)
Comment