Mạc Vi Như thay những bộ váy cưới mà Hàn Dạ Thần chọn. Mỗi lần tấm rèm mở ra, Hàn Dạ Thần đều nhìn cô đến thất thần nhưng rồi anh lại nhíu mày không hài lòng mà nhận xét.
"Ngắn quá!"
"Hở quá!"
"Bó người quá!"
"Dây dợ loằng ngoằng quá!"
"...."
Cùng với vô vàn lời nhận xét của anh. Thay hết số đồ mà anh chọn cho Mạc Vi Như xong. Hàn Dạ Thần đá ghế đổ "Rầm" một tiếng, mấy cô nhân viên sợ hãi cúi đầu không dám lên tiếng. Mạc Vi Như cũng giật mình, cô đang định ngăn anh thì lại nghe Hàn Dạ Thần quát lớn "Rốt cuộc chỗ các người là buôn bán đồ gì vậy hả? Váy cưới gì mà chẳng có cái nào ưa nhìn một chút cả, vợ tôi đẹp như vậy, mặc cái đống lộn xộn của các người vào, thì còn gì là đẹp!? Cũng may nhan sắc của vợ tôi còn cứu vãn mấy bộ váy của các người. Aish, bực mik quá đi!" Mặt mấy cô nhân viên và Mạc Vi Như ngay lập tức đen lại. Đồ là do anh chọn cho cô mà. Mạc Vi Như mỉm cười xoa giận chồng yêu "Ông xã, anh nói vậy là không được, em thấy bộ nào cũng đẹp mà, chắc là do em mặc không hợp thôi". Hàn Dạ Thần cầm tay cô "Chúng ta đi chỗ khác thôi"
Lúc này mấy cô nhân viên liền hốt hoảng, khách hàng cao quý như chủ tịch Hàn thị thì làm sao có thể bỏ lỡ. Một cô nhân viên nhanh mồm nhanh miệng ngăn lại "Xin đợi chút thưa quý khách, chúng tôi còn một bộ váy cưới nữa nhưng mai mới nhập được về từ Pháp, chúng tôi cũng có hình nữa ạ, mời quý khách xem" cô nhân viên lấy trong quầy ra một tập phai, cô lấy ra một bản thiết kế đã hoàn thành rồi đưa cho Mạc Vi Như. Mạc Vi Như cầm trên tay, cop nhìn bản thiết kế mà phải thốt lên "Wow đẹp quá!" Cô nhân viên thở phào, cô nói tiếp "Đây là bản thiết kế độc nhất vô nhị, do nhà thiết kế danh tiếng nhất ở Pháp thiết kế - Jane" Mạc Vi Như càng thêm hứng thú, nhìn chữ kí ở dưới bản thiết kế là cô đã nhận ra. Cô biết Jane là một người thiết kế nổi tiếng như thế nào, những tác phẩm hoàn hảo và thu hút, mặc được trang phục của cô ấy lên người, dù ở đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm. Hàn Dạ Thần nhìn qua bản thiết kế vài giây rồi nhìn gương mặt của Mạc Vi Như, anh gật đầu "Vậy mai tôi sẽ đến lấy" cô nhân viên cúi người "Cảm ơn ngài!"
Đi ra khỏi tiệm váy cưới, Hàn Dạ Thần và Mạc Vi Như cùng đi ăn. Vào trong nhà hàng sang trọng, cô thắc mắc khi trong nhà hàng lúc này không hề có khách. Cô hỏi thì Hàn Dạ Thần chỉ cười "Anh bao hết nhà hàng này rồi, hôm nay ở nơi đây, sẽ chỉ có anh và em" cô đỏ mặt theo anh đi vào. Khi đang ngồi chờ gọi món, Mạc Vi Như vào phòng vệ sinh. Hàn Dạ Thần thấy cô đi xa, anh mới lấy trong túi áo ra một chiếc hộp bằng nhung, bàn tay cầm nắm chặt lại. Hôm nay anh sẽ cầu hôn cô! Hàn Dạ Thần cảm thấy thật nôn nóng. Anh lẩm bẩm trong miệng lời cầu hôn đã soạn sẵn. Anh đã thăm hỏi kinh nghiệm tình trường của Minh Hạo, Nam Khánh. Rồi mấy lời cầu hôn và cách thức cầu hôn trên các trang mạng. Đã thử tập nhiều lần nhưng lần này là thật nên Hàn Dạ Thần có phần lo lắng hơn. Anh chợt nhớ đến lời thằng bạn thân nhất của mình - Minh Hạo
- Nói thế thôi chứ cậu cũng đừng áp dụng - Minh Hạo sau khi thuyết giáo một loạt các phương thức cầu hôn lãng mạn cho Hàn Dạ Thần. Anh cười nói.- Cậu nói nhiều như vậy, giờ bảo đừng áp dụng là sao? - Hàn Dạ Thần nhíu mày.- Đó là mấy cái cách cũ rích, áp dụng nhiều dù vẫn có công hiệu nhưng nó đã quá quen thuộc với tất cả các cô gái rồi - Minh Hạo nói tiếp - Tớ khuyên cậu nên cầu hôn bằng cách của chính cậu nghĩa là lời câu hôn thể hiện rõ được cậu là Hàn Dạ Thần.Hàn Dạ Thần nhìn chằm chằm Minh Hạo. Minh Hạo thở dài, anh đứng dậy đi đi lại lại.- Để tớ ví dụ cho cậu nhé! Khụ khụ, đầu tiên, Bạc Cận Ngôn trong Hãy nhắm mắt khi anh đến đã cầu hôn với Giản Dao là "Anh yêu em, bằng cả sinh mệnh và trí tuệ của anh" rồi "Em là Kỷ Ức của anh, và cũng là ký ức suốt cuộc đời anh" (Quý Thành Dương - 1cm ánh dương) rồi còn "Tôi hỏi, trái tim em còn đó không? Nếu còn… Nếu còn, tôi muốn lấy nó đi" (Ngải Cảnh Sơ - Cũng chỉ là hạt bụi),... - Vừa nói Minh Hạo vừa diễn nhập tâm, đủ hiểu anh mê phim như thế nào ()-.... - Hàn Dạ Thần gương mặt không biểu cảm, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng, trước đó cò dừng lại ngoái đầu nói với Minh Hạo - Cậu nên tập trung vào những việc có ích hơn là dính mắt vào cái thể loại phim ngôn tình đấy nữa, còn học thuộc lòng nữa chứ!? Haizz, nên bảo Nghị Phong khám cho cậu rồi.Minh Hạo ngẩn người vài phút rồi hét lớn "Tên đáng ghét kia!!!" Nhưng Hàn Dạ Thần đã đi rồi.Một lúc sau, Mạc Vi Như trở lại. Thấy anh đang ngồi lẩm bẩm gì đó, cô mỉm cười bước đến "Thần, anh sao vậy?" Hàn Dạ Thần thấy cô, anh khụ khụ vài tiếng, cười dịu dàng "Không có gì!" Đồ ăn cũng được mang lên đúng lúc, hai người bắt đầu thưởng thức bữa tối lãng mạn của mình. Tiếng đàn du dương như thôi thúc Hàn Dạ Thần, anh hướng mắt về phía xa, nhân lúc cô không để ý mà gật đầu một cái. Rồi Hàn Dạ Thần buông nĩa xuống, anh nói "Vi Như!" Mạc Vi Như ngẩng đầu nhìn anh "Hửm" anh căng thẳng nhìn vào cô, môi bật ra tiếng "Anh...anh có chuyện...muốn nói với em" Mạc Vi Như buông dao nĩa xuống, chống cằm mỉm cười nhìn bộ dạng căng thẳng của anh, cô híp mắt cười đáng yêu "Anh nói đi" Hàn Dạ Thần nhìn cô đến ngẩn người, cô quả thực rất xinh đẹp. Anh lại càng căng thẳng hơn, anh nắm chặt tay, để hộp nhung vào túi áo rồi đứng dậy, vỗ tay hai cái. Ngay tức khắc, đèn tối lại, tiếng đàn cũng ngưng lại. Mạc Vi Như giật mình nhìn xung quanh "Thần!?"
"Bùm!" Một tiếng nổ lớn ở bên ngoài khiến cô nhìn ra ngoài cửa kính. Những quả pháo hoa rực rỡ nhiều màu phóng lên trời, hiện lên trên bầu trời các dòng chữ "Lấy anh nhé, Mạc Vi Như!" "Anh yêu em hơn cả sinh mệnh của mình" "Hãy ở bên anh" cô còn đang xúc động thì tiếng đàn vang lên lần nữa, ánh đèn rực sáng. Cô nhìn về phía Hàn Dạ Thần. Anh mặc bộ vest đen lịch lãm, trên tay ôm bó hoa hồng 99 bông. Gương mặt đẹp hoàn hảo lúc này dịu dàng và đầy mê hoặc, mái tóc đen của anh lay theo gió nhẹ đi vào tim cô. Mạc Vi Như bụm miệng lại, cô nhìn anh từng bước đi đến mình. Hàn Dạ Thần đưa bó hoa cho cô, mỉm cười "Tặng em!" Mạc Vi Như nhận lấy bó hoa, mắt cô đã nhòa đi từ lúc nào. Anh nói "Vi Như, anh tặng em 99 bông hồng, không phải là 100 vì em là bông hồng thứ 100 duy nhất trong tim anh" Hàn Dạ Thần ngồi quỳ một chân xuống, Mạc Vi Như bất ngờ, anh thế mà lại hạ mình như vậy, cô nghe anh nói tiếp "Anh tuy không phải là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời nhưng anh sẽ mang lại hạnh phúc trọn đời cho em. Anh chưa thể hứa được điều gì nhưng anh có thể chắc chắn với em rằng anh yêu em và anh sẽ mãi mãi bên em không xa lìa, cùng em trải qua những thăng trầm trong cuộc sống, dang rộng đôi tay bảo vệ em. Kết hôn với anh nhé! Mạc Vi Như" Hàn Dạ Thần lấy trong túi áo ra chiếc hộp nhung hình vuông đỏ kia, anh mở ra. Chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn. Mạc Vi Như xúc động không thốt nên lời, cô bật khóc. Hàn Dạ Thần lúng túng, anh giữ bình tĩnh mà chờ đợi cái gật đầu từ cô. Mạc Vi Như gật đầu trong nước mắt hạnh phúc.
Hàn Dạ Thần vui mừng đeo nhẫn vào tay cô. Anh ôm chặt cô vào lòng, luôn miệng nói "Anh yêu em" Mạc Vi Như mỉm cười hạnh phúc "Em cũng yêu anh" hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào trong tiếng vỗ tay của những người sắp xếp và thân thiết. Nam Khánh, Minh Hạo, Nghị Phong, Tử Âu, Phó Ninh, Lancy và John. Minh Hạo chấm chấm nước mắt "Tuyệt vời, tuyệt vời quá bạn tôi!" Phó Ninh liếc anh một cái rồi nói "Đồ đàn bà!" Dù cô cũng đang rưng rưng nước mắt. Minh Hạo hừ lạnh không nói gì. Nam Khánh, Nghị Phong và Tử Âu mỉm cười hài lòng. Lancy và John vui vẻ chúc mừng. Cuối cùng họ cũng được thấy tình yêu tuyệt vời như thế nào!