- Chúng đi rồi
- Ừ đi rồi...
Kai buông Lina chiếc áo sơ mi loang ra đầy máu mà đó không ai khác là máu của Lina. Cô ngồi bệch xuống sàn mạnh bạo rút cây trâm ra khỏi người, đau nhưng là thành phần "máu mặt" nên không hề kêu la, như mọi chuyện đã thấm quen với cô rồi, vết thương cỡ vậy có là gì...
- Để anh cầm máu cho em
Kai nhìn cô khá là chật vật thương tích đầy mình không tránh khỏi đau xót. Có ai mà nhìn người con gái mình thương thầm trên người máu me mà không đau lòng.....chỉ tiếc cô không biết cảm xúc của anh hiện giờ.
...
...
...
Lớp 10s3....
- Lớp trưởng có mang sách.....kh.......không?
Giọng nói trào phúng của Minh yếu dần đến cuối câu rồi không hỏi tiếp mà nhìn Xảo Nhi đang thẩn thờ hướng mắt ra cửa sổ...
Nhắc cậu mới nhớ sáng giờ con nhỏ này có thấy chú ý gì đâu, thường ngày ham học lắm mà sao giờ như người mất hồn vậy? Ăn trúng bả gì rồi?
- Nhi....
- *còn nhìn*
- Nhi...
- *Im lặng*
- NHI....
Minh hét lớn cả lớp giật thót xoay sang nhìn về phía bàn 2 người. Minh đơ mặt một lúc thấy bản thân hơi lố rồi nở nụ cười hòa nhã. Xảo Nhi cũng bị làm cho giật mình mà hoàn hồn.
- À.....ờm chuyện gì?
- Bị gì vậy? Lớp trưởng mà cũng biết nhung nhớ anh nào à? Quê một cục như lớp trưởng cũng biết yêu cơ đấy!!
Xảo Nhi hơi đen mặt, nhung nhớ gì, có ai mà nhớ? Mà dù có nhớ chẳng lẽ không được nhớ con người thôi, lớp trưởng hay học viên gì cũng như nhau.
Từ lần đầu gặp mặt cô đã không thiện cảm với cậu, cao ngạo, khinh người, cô biết cậu là "minh tinh" đứng trên vạn người, vô số người mến mộ nhưng cô tài nào chấp nhận việc cậu tự do khinh thường người khác. Cô thiếu hiểu biết, quê thì cũng có quê thật nhưng cô có tự tôn không ai có thể chịu nổi những câu nói trêu chọc quá đáng của cậu.
- Đúng tôi quê, tôi không giống mấy loại minh tinh hay đại loại mấy thứ nhà giàu như anh. Có gì nói, không thì mời minh tinh giữ trật tự, sắp vô tiết rồi.
Minh ngẩn người, quả thật cậu trêu chọc không hề đúng lúc, hôm nay cô ấy bị gì rồi thì phải. Lời nói đanh đá còn dám xoáy cậu, chỉ hôm nay hay bản tính cô gái này trước giờ là vậy? Quả thật mấy thứ lòng dạ đàn bà bề ngoài giả tạo còn bên trong ai mà biết được. Tất nhiên trừ mama đại nhân của cậu rồi.
Nhưng có cảm giác gì đó trong cậu cho rằng cô gái này khác biệt, theo con mắt trời phú thì Xảo Nhi rất đặc biệt khác lạ so với học sinh trong ngôi trường này, nói đúng hơn là rất giống mọt sách, chắc được những người bạn của anh hai chau chuốt cộng với việc cô không phải dạng gái xấu nên nhìn vào người ta sẽ nói cô là nét đẹp giản dị, còn trong suy nghĩ của cậu chỉ nói lên chữ "quê mùa" không hơn không kém và đặc biệt trêu chọc rất vui không cần phải hòa nhã vì cậu biết có chết người con gái này cũng sẽ không trở thành fan cậu.
- Vậy lớp trưởng có mang sách ính chờ lịch không? Tiểu Minh quên mang sách rồi với lại cho chép bài soạn với, không thôi bà San "sát" đó thế nào cũng bắt đứng góc lớp nữa thôi.
Minh tu một hơi chai nước, làm như có cảm giác gì là lạ liếc mắt nhìn con nhỏ bên cạnh.
Ánh mắt gì đây?
Xảo Nhi nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt mọng nước chớp chớp, có gì ngạc nhiên lắm à?
- Tiểu......Minh....????
Cô từ khi nào thân thiết với cậu ta tới vậy, cô không kì thị nhưng sao nghe 2 chữ này từ người con trai vừa mới móc xỉa mình, lại thấy nó ngại ngại giùm cậu ta ý.
- Ờ Tiểu Minh mượn lớp trưởng vở cho không nói tiếng để mượn người khác.
Cái thái độ gì mà như ra lệnh chả có tí thành ý nào gọi là đang nhờ vả.
Cậu không phải là muốn mượn của cô, chỉ là nếu đi mượn của người khác thì một đi không trở về. Tụi con gái trường này toàn lang với chả sói, cậu chỉ là con cừu trắng được cái rất béo bở và thông minh, người như cậu sao lại cho tụi hám trai ăn thịt được chớ.
- Vậy mượn người khác đi.
Hớ hớ! Lạnh lẽo, vô tình lớp trưởng đại nhân của tôi ơi! Cô không cho tôi chút mặt mũi gì luôn sao?
Cậu bày khuôn mặt vô "số" tội ra nhìn cô, gặp người khác là đổ rầm rập rồi, nhưng vì cô đặc biệt khá ngốc nên dù mặt "biến dạng" cỡ nào cô cũng không hiểu đâu. Cậu gặp nhọ rồi..........lớp trưởng đây là thanh niêm cứng nhá!
**************************
5 phút trôi qua kể từ khi Hắn ra ngoài, hai người trong phòng bệnh vẫn chứ giữ chế độ yên lặng, chỉ nghe tiếng chim chi chít ngoài khuôn viên bên cửa sổ, trong phòng bệnh chỉ toàn tiếng thở đều đều.
- Đến khi nào em mới cho anh biết?
Tiếng nói trầm ấm của Devlin vẫn phát lên đầu tiên, dịu dàng, điềm tĩnh nhưng không kém phần chua sót.
- Chẳng phải bây giờ anh đã biết rồi sao?
- Em có biết em còn 3 tháng nữa không?
- Em biết!
- Vậy thì bất cứ giá nào em bắt buộc phải phẫu thuật
- Nếu em nói không?
- Em.........
Devlin mím chặt môi, anh bất lực, anh không thể khuyên cô, vì cô đã muốn bất cứ ai cũng không thể khuyên nổi, bây giờ anh thật sự muốn đánh cô, đánh cho sự cố chấp của cô.........nhưng anh không làm được. Cô em gái duy nhất của anh, cô em gái anh thương yêu từ nhỏ, chỉ để nâng niu chứ chưa bao giờ làm cô bị thương. Mà bây giờ cô em gái của anh đang ở bờ vực giữa cái chết và sự sống, trong khi đó anh không làm gì được.
- Di em không nghĩ cho anh sao? Còn bạn bè em nữa em không nghĩ cho họ sao?
-...............em xin lỗi...
- Anh cho em thời gian suy nghĩ lại, nếu em không đồng ý kí giấy phẫu thuật....anh sẽ cho mọi người biết, và chính tay anh sẽ quăng em vào phòng phẫu thuật.....à chắc không phải anh đâu vì có một người sẽ làm thay anh.
- Anh......em muốn ra viện
- Được.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, lau đi giọt nước mắt sắp rơi trên khóe mắt. Anh chỉ sợ nhìn sự tìu tụy của cô thêm một giây nào nữa anh sẽ không thể cầm lòng được.
"Tiểu Di bệnh của em không phải mình em đau khổ."
Ra đến gara, Devlin thấy xe Hắn đỗ vào. Anh chỉ mong có Hắn bên cạnh Nó sẽ suy nghĩ lại.
- Anh Devlin mua đồ ăn rồi tính đi sao?
- Anh có công chuyện, đưa đồ của anh đây anh về.
- Nè nè tiền của em đó.
- Biết, cảm ơn, chăm sóc em gái giúp anh, nó muốn xuất viện chú làm thủ tục đi, bye.
- Này anh Devlin........
Chưa nói hết câu Devlin đã phóng xe đi mất. Hắn không biết phải nói gì, chỉ đành lên phòng bệnh nó thôi, ông anh vợ khó hiểu...
******************
- "Mày, tao muốn về nước!"
- Được tao sẽ phục vụ đặc biệt cho mày.
******************
Cổng b iệt thự nhà NóXảo Nhi về đến nhà trong vẻ mặt thơ thẫn từ sáng đến giờ. Trên tay là vài túi đồ ăn vừa mua từ siêu thị, cô dự định nấu vài món vào bệnh viện thăm "Nó" ít ra cô cũng biết đồ ăn của bệnh viện căn bản rất khó ăn, mà chị lại không thích ăn những món không hợp khẩu vị chắc sẽ rất nhạt miệng.
Cô nhìn túi đồ ăn thoáng đượm buồn
"Chắc mọi người phát hiện rồi!"
Cô chỉ mong bệnh của chị không quá chuyển biến nặng đến khi chị đồng ý phẫu thuật. Và mong mọi người có thể làm chị thay đổi....
- Lớp trưởng.....
Một tiếng gọi nhẹ sát bên Xảo Nhi, hơi nóng phả vào mang tai, cô giật thót theo phản xạ thúc trỏ ra sau.....
Bịch....
- A......ui........cô...........
- C........cậu.......cậu....là cậu sao?
- Thì là....tôi........aaa~~~
Minh ôm bụng ngồi chổm xuống đất, vẻ mặt nhăn nhúm, mấy ngày nay cậu xui thì khỏi nói rồi như dẫm phải "dog shit" vậy! Cậu thật ngu ngốc khi không nghe quản lí mê tính của cậu mà đi cúng thầy bà, biết đâu cúng xong giờ cậu được an nhàn nơi chính suối rồi sao cứ giày vò mãi thế? Giờ nghĩ lại cậu về đây thật sai lầm, cậu nhớ Hàn Quốc biết bao nhiêu.
- Cậu có sao không vậy? T.......tui hông cố ý......
Xảo Nhi e ngại ngồi chổm xuống trước mặt cậu, cậu ta ngồi thừ người nhìn xuống đất mãi vậy, rốt cục không biết có sao không...cô không phải là quá ngốc, minh tinh là bị cô làm ra sao......chắc cô sẽ thành tội nhân của bao nhiêu người....xuống sông Hoàng Hà vẫn không rữa hết tội
Minh bất giác ngẫn mặt lên nhìn chằm chằm X.Nhi ánh mắt như chất chứa bao căm thù đại hận, nhưng ánh mắt lại nằm trên khuôn mặt độn ra như vậy, không giống như đang hận mà là...........đang giận thì có. Sao cứ như cô đang bắt nạt con nít vậy, còn miếng gạc tổ chảng hôm qua cũng đổi thành băng cá nhân rồi, cái mũi cao sưng sưng đỏ đỏ còn gì là hình tượng....
Nhìn cô sau 10 giây, cậu đẩy người đứng dậy ngước mặt lên nhìn trời mà uất hận...
- Giang hồ hiểm ác, sao không một đao giết sạch con mẹ nó tại hạ đi, quân tử mà cứ vờn tại hạ như vờn chuột vậy.....TẠI HẠ LÀM NÊN TỘI GÌ?
Minh tinh này! Cậu thật sự thông minh hay là cậu gặp may vậy?
Đây là khu an ninh hẻo lánh và rất ít người sống cách mười mấy mét mới có 1, 2 căn nhà, cậu hô to như vậy chắc gì đã ai nghe, cậu thông minh vì biết nơi này hẻo lánh hay cậu may mắn vì gặp phải nơi này hẻo lánh? Mà cậu tự do la trời là đất mà không sợ mất hình tượng? Còn nữa cậu hỏi tại sao thì chỉ mình cậu biết, cho dù người khác có biết đi nữa ai nghe mà trả lời đây?
- Dị nhân
- Cô nói tôi dị nhân?
- Tui chưa nói cậu điên là may lắm rồi, có ai giữa trời trưa nắng gắt mà nhìn trời nói nhảm vậy không?
- Tôi.....tôi....
- Cậu không sao rồi....tui đi đây
Minh cứng miệng không biết phải nói gì nhìn X.Nhi xách hai túi đồ lủng lẳng về phía ngôi biệt thự trước mặt đi vào.... Cậu lặng lẽ móc chiếc điện thoại trong túi ra soi thử mặt mình nghiên qua nghiên lại, vuốt vuốt tóc chỉnh chu, soi soi soi và soi....... bất giác nhìn về nơi X.Nhi vừa đi vào rồi nhìn lại mình phản chiếu trong điện thoại.....
- Nam Vương như mình có chỗ nào giống dị nhân???
...
...
...
...