Vờ Ấu Trĩ

Chương 1

Trans: Chuối

Đường xá trong thành phố lúc gần 0 giờ đêm vẫn bật đèn sáng trưng, nơi này là một trong những con phố quán bar phồn hoa nhất thành phố Lư. Văn hóa quán bar nổi loạn trở nên hưng thịnh, được vô số thanh niên trẻ không ngủ đêm tôn sùng là cách tiêu khiển tốt nhất để giải tỏa cô đơn.

Trong đêm tối, con người rất dễ nảy sinh suy nghĩ không nên có, bởi vậy, đồn cảnh sát khu vực này luôn túc trực 24/24, chưa bao giờ ngừng tiếp nhận những tình huống mới dù là to hay nhỏ.

Nhưng đây là cuộc sống của cảnh sát, không liên quan gì tới Dụ Ấu Tri.

Cô nhận lệnh của lão Thẩm, đi cùng anh Đinh đồng nghiệp đến quán bar tìm một cô gái tên Mã Tịnh Tịnh, người có liên quan tới một kẻ tình nghi trong vụ án th@m nhũng mà phòng ban của bọn cô đang điều tra dạo gần đây.

Vụ án vẫn đang trong giai đoạn tìm bằng chứng, không thể điều tra quá rình rang. Trước khi tới đây, Dụ Ấu Tri và anh Đinh đã thay đồng phục, mặc quần áo bình thường để đi vào quán bar.

Kết quả là anh Đinh hơn ba mươi tuổi thuận lợi đi vào, còn Dụ Ấu Tri thì bị bảo vệ cản lại, nói muốn kiểm tra thẻ căn cước để xác nhận tuổi.

Anh Đinh nhịn cười, nhìn gương mặt ngây thơ không rành thế sự của cô, răn dạy cô bằng giọng điệu bề trên: “Anh đã nói với em rồi, bảo em trang điểm đậm hơn vào, bây giờ có rất nhiều bé gái mới mười mấy tuổi mà đã biết trang điểm rồi. Tiểu Dụ, chắc chắn em bị bảo vệ tưởng nhầm là học sinh đó.”

Dạo này vừa mới thi đại học xong, học sinh lớp mười hai vừa được giải phóng khỏi “nhà tù thi đại học” nên không ít em túm năm tụm ba tới quán bar tụ tập mừng tốt nghiệp. Thế nên trong khoảng thời gian này, các quán bar được quản lý khá nghiêm ngặt, chỉ sợ cho trẻ vị thành niên vào quán rồi xảy ra chuyện.

Đi vào quán bar, quả nhiên bên trong có không ít gương mặt trẻ trung đang cười đùa ầm ĩ.

“Nghe nói dạo gần đây có người tranh thủ khoảng thời gian có nhiều học sinh này để trà trộn vào trong thực hiện những giao dịch mờ ám. Độ này đang lùng bắt khắp nơi đó.” Anh Đinh nhắc nhở: “Nhưng cho dù có cảnh sát đang điều tra ở đây thật thì họ cũng sẽ không mặc đồng phục nghênh ngang đi lại, em cũng chẳng nhận ra được. Thế nên em phải theo sát anh đấy, tuyệt đối đừng đi lạc khỏi anh. Nếu như em gặp nguy hiểm, anh chẳng thể ăn nói với thầy của em đâu.”

Dụ Ấu Tri “ồ” một tiếng, theo sát anh Đinh.

Mã Tịnh Tịnh mà hai người muốn tìm đang làm đêm ở đây, cô ta chủ yếu phụ trách chào hàng bán rượu. Anh Đinh bảo với nhân viên rằng muốn tìm đích danh Mã Tịnh Tịnh để mua rượu, sau đó dẫn Dụ Ấu Tri tìm bừa một cái ghế sofa gần đó rồi ngồi xuống đợi người tới đây. Vừa ngồi xuống, anh ấy đã thở dài với vẻ hâm mộ.

“Tuổi trẻ tốt thật.”

“Tóc tai nhuộm cứ như bảng màu ấy, anh đây ba mươi rồi còn chưa nhuộm tóc bao giờ đâu.”

Dụ Ấu Tri vừa mới bị anh Đinh châm chọc nên vẫn còn ôm hận trong lòng, bèn giả vờ khích lệ nói: “Muốn nhuộm thì nhuộm đi, đàn ông ba mươi như hoa nở, cùng lắm thì bị thông báo phê bình khắp Viện Kiểm sát thôi.”

Anh Đinh: “…”

Đồng chí Tiểu Dụ này chỉ có vẻ ngoài trông đơn thuần thôi, chứ thật ra rất độc miệng.

Đằng kia, Mã Tịnh Tịnh nghe nói có người tìm mình mua rượu thì sợ bỏ lỡ chuyện kiếm tiền nên vội vàng chạy tới đây.

Một nam một nữ đang ngồi nói chuyện phiếm trên sofa.

Năm nay Mã Tịnh Tịnh mới mười chín tuổi nhưng trang điểm rất chững chạc, cô ta liếc mắt nhìn anh Đinh một cái, rồi dời tầm mắt sang người Dụ Ấu Tri, sau đó cười dịu dàng hỏi: “Cô bé, em bao nhiêu tuổi rồi? Rượu của chị không bán cho trẻ vị thành niên đâu, nếu xảy ra chuyện thì chị không gánh nổi cái trách nhiệm ấy.”

Anh Đinh vui sướng cười trên nỗi đau khổ của Dụ Ấu Tri: “Tiểu Dụ, lại một người nữa ha.”

Âu cũng là do đường nét khuôn mặt Dụ Ấu Tri rất dịu dàng, xương hàm dưới không góc cạnh, mặt nhỏ mắt hạnh, con ngươi màu nhạt, rất giống đeo kính áp tròng, nhưng thật ra lại là màu hổ phách bẩm sinh. Da cô rất trắng, dáng người gầy yếu, lại mặc áo trắng quần jeans giản dị, trông rất giống một cô gái ngoan.

Dụ Ấu Tri không nói lời thừa thãi, lấy thẻ công tác ra khỏi túi xách.


“Chào cô, Viện Kiểm sát thành phố đây, có vài việc muốn tìm cô hỏi thăm một chút.”

Mã Tịnh Tịnh “ôi” một tiếng, ngây người hồi lâu, liếc mắt nhìn thoáng qua bức ảnh trên thẻ công tác. Người trong ảnh mặc vest đen thắt cà vạt đỏ, còn trưng ra khuôn mặt nghiêm túc, không nhìn kỹ thì rất khó tưởng tượng nổi người đó và chị gái nhỏ trông ngây thơ trong sáng trước mắt này là cùng một người.

Cô ta lắp ba lắp bắp: “… Viện Kiểm sát tìm em làm gì?”

Dụ Ấu Tri đi thẳng vào vấn đề: “Cô có quen Chu Vân Lương không?”

Nét mặt của Mã Tịnh Tịnh thay đổi ngay lập tức.

Chu Vân Lương là doanh nhân nổi tiếng ở địa phương, đã rất nhiều lần nhận được giải thưởng doanh nhân do Chính phủ trao tặng. Dạo gần đây, bởi vì bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án th@m nhũng nghiêm trọng nên ông ta bị điều tra, Mã Tịnh Tịnh là cô người tình nhỏ bé của ông ta.

Sau khi nói rõ chủ đề, nhiệm vụ hỏi thăm đương nhiên sẽ giao cho anh Đinh - người có kinh nghiệm phong phú hơn. Dụ Ấu Tri phụ trách ghi chép bằng di động ở bên cạnh.

Ban đầu, khi biết họ là người của Viện Kiểm sát, Mã Tịnh Tịnh còn hơi hoảng hốt, nhưng vừa nghe thấy cái tên Chu Vân Lương, không biết tại sao thái độ của cô ta lại chuyển thành hững hờ thờ ơ.

Dù anh Đinh hỏi cô ta điều gì, cô ta đều trả lời bằng ba chữ “Không rõ lắm”.

Dụ Ấu Tri dừng bàn tay đang ghi chép lại, kẻ ngốc cũng nghe ra được Mã Tịnh Tịnh không hợp tác.

Đúng lúc này, di động có thông báo mới, cô nhìn thoáng qua, vẻ mặt hơi do dự.

Mã Tịnh Tịnh cảm thấy ánh mắt của kiểm sát viên họ Đinh này quá sắc bén nên không dám nhìn anh ấy cho lắm, nhưng lại một mực nhìn chằm chằm vào Dụ Ấu Tri đang lẳng lặng ghi chép. Thấy cô có thông báo riêng tư, cô ta cố tình trêu chọc nói: “Kiểm sát viên, có phải người yêu giục chị về nhà ngủ không?”

Dụ Ấu Tri không phủ nhận, trái lại còn nói: “Nếu cô đã biết thì phiền cô hợp tác cho, để cho tôi mau chóng được về nhà ngủ.”

Anh Đinh quay đầu sang, dùng ánh mắt hỏi cô: Thật hả? Người yêu em gọi đến à?

Dụ Ấu Tri do dự mấy giây rồi gật đầu.

Hầu hết mọi người trong phòng ban đều biết, sau khi tốt nghiệp, vị trợ lý kiểm sát viên mới nhậm chức này vốn có một công việc ổn định trong tòa án ở thành phố mà cô ấy học đại học. Nhưng năm ngoái cô ấy lại đột ngột từ chức, thi vào làm ở một nơi rất xa - tức là ở đây, cũng không rõ lý do là gì.

Danh sách bạn bè của Dụ Ấu Tri cho thấy cô có những mối quan hệ xã hội rất đơn giản. Bởi vậy, các đồng nghiệp phỏng đoán rằng: Khả năng cao là đồng chí Tiểu Dụ vẫn còn độc thân.

Trong thời gian cô nhậm chức, đã có không dưới năm người hỏi cô có ý định đi xem mắt hay không.

Có người giới thiệu cháu trai, có người giới thiệu cháu trai bên ngoại, có người thì giới thiệu em họ, quả thật là bị hỏi đến mức không thể làm gì khác hơn, cô đành phải nói mình thi tới thành phố Lư là vì người yêu.

Hóa ra là bôn ba vì yêu. Mặc dù Dụ Ấu Tri nói như vậy, nhưng chưa ai nhìn thấy người yêu cô bao giờ. Người yêu cô là rồng thần không rõ đầu đuôi, thậm chí chưa từng đưa đón cô đi làm hay tan làm.

Anh Đinh vẫn luôn suy đoán cái gọi là người yêu chỉ là cái cớ từ chối đi xem mắt của Tiểu Dụ, không ngờ lại là thật. Khụ khụ, anh ấy quay đầu sang thì thầm với Dụ Ấu Tri: “Anh đoán là đại gia bao nuôi cô ta đã sớm báo tin cho cô ta biết rồi. Anh trò chuyện với cô ta thêm chút nữa, em đi gọi điện thoại báo cáo tình hình với thầy của em đi.”

Sau đó, anh ấy còn rất tâm lý mà bổ sung thêm một câu: “Tiện thể cũng gọi lại cho người yêu của em nữa, đừng để người ta lo lắng quá.”

*

Rời khỏi ghế sofa, Dụ Ấu Tri tìm một góc tương đối yên tĩnh để gọi điện thoại cho lão Thẩm.


Gọi mấy lần mà lão Thẩm vẫn không nghe máy, chắc ông đã ngủ rồi.

Dụ Ấu Tri im lặng cầm điện thoại di động một lát, nhưng vẫn không nghe lời anh Đinh mà gọi điện thoại cho người gọi là người yêu kia. Những người làm nghề của họ, lúc có vụ án thì sẽ bận bịu, thức đêm tăng ca là chuyện thường ngày. Dẫu sao cô cũng ở một mình, cho dù cả đêm không về nhà thì cũng sẽ chẳng có ai lo lắng.

Cô cất di động rồi quay lại thì gặp phải Mã Tịnh Tịnh đứng dậy rời đi.

Dụ Ấu Tri: “Hỏi xong rồi à?”

“Hỏi cũng không được gì, còn nói chúng ta làm lỡ việc của cô ta.” Anh Đinh nhún vai bất đắc dĩ: “Hai ngày nữa gọi tới viện hỏi chuyện thôi.”

Luôn có người như vậy, điều tra vụ án tới tận nơi nhẹ nhàng hỏi chuyện thì không phối hợp, cứ phải bị gọi đi uống trà thì mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Hai người toan ra về thì anh Đinh vừa mới uống hết một cốc nước đá to vì tốn không ít nước bọt lại đột nhiên thấy buồn tiểu, anh ấy chỉ có thể ngại ngùng nói: “Em chờ anh một lát, anh đi vệ sinh đã, đừng đi lung tung đấy.”

Dụ Ấu Tri đứng im tại chỗ, vô tình trông thấy Mã Tịnh Tịnh thướt tha duyên dáng đi đến hàng ghế sofa khác để chào hàng bán rượu, vì bán mấy chai rượu Louis để kiếm chút tiền hoa hồng mà bị đàn ông hết chòng ghẹo bằng lời nói rồi lại sờ mó vuốt v e.

Cô không khỏi nghĩ, năm mười chín tuổi, mình đang làm gì nhỉ?

Bỗng nhiên tỉnh ngộ khỏi tuổi mười tám hoang đường, học lại một năm, cuối cùng thi đỗ Đại học Chính trị và Pháp luật. Nơi cô ở lại hằng ngày không phải là lớp học thì chính là tòa án nhỏ được mô phỏng lại. Còn Mã Tịnh Tịnh mới mười chín tuổi đã làm người tình của người ta, vừa nãy anh Đinh hỏi thì cô ta nói như thể “Tôi là người mù luật, tôi không biết gì hết”, diễn lại dáng vẻ thiếu hiểu biết, không biết sợ cứ như thật.

Nơi này đột nhiên trở nên ầm ĩ, DJ* ở chính giữa sàn nhảy cầm microphone, nói hôm nay có cậu ấm nào đó muốn mời tất cả người đẹp ở đây uống rượu, xung quanh đột nhiên hú hét ầm ĩ.

*DJ (Disc Jockey đôi khi được viết là Deejay) là người chọn và chơi các bản thu âm trong các buổi tiệc, quán bar.

Dụ Ấu Tri vội vàng bịt tai lại. Lúc này, có hai cô gái chủ động bắt chuyện với Mã Tịnh Tịnh.

Một cô gái trong số đó móc một gói nhỏ được dán kín ra khỏi túi xách to cỡ bàn tay đính kim tuyến, lấy những hạt có kích thước bằng viên thuốc trị cảm ra rồi bỏ vào trong rượu.

Sau khi lắc lắc mấy cái, những viên thuốc đó nhanh chóng tan vào trong rượu, biến mất không thấy tăm hơi.

Chắc chắn không phải chỉ có một mình Dụ Ấu Tri nhìn thấy, nhưng lại chỉ có một mình cô kinh ngạc trợn mắt, những người còn lại chỉ liếc mắt nhìn rồi lại tiếp tục tự vui chơi hết mình.

Chỗ này quá ồn, Dụ Ấu Tri không nghe thấy cuộc đối thoại của mấy cô gái ấy.

—“Giúp bọn tôi đưa ly rượu cho anh siêu đẹp trai ở đằng kia nhé. Nếu anh ấy uống thì tôi sẽ mua của cô thêm hai chai rượu nữa.”

Không nghe thấy không có nghĩa là không đoán ra mấy cô gái đó muốn làm gì, Dụ Ấu Tri nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay Mã Tịnh Tịnh.

Cô ta đi về phía quầy bar đằng kia, cuối cùng dừng lại bên cạnh một người đàn ông.

Thời buổi này không chỉ phụ nữ không an toàn, mà đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai cũng có nguy cơ bị bỏ thuốc.

Dụ Ấu Tri nhíu mày, toan tiến lên ngăn cản, nhưng khi nhìn rõ dáng dấp của người đàn ông đó thì cô lại cứng đờ.


Người đó quá đỗi quen thuộc, cho dù bảy, tám năm không gặp thì khi tương phùng, cô vẫn có thể nhận ra anh chỉ dựa vào đường nét khuôn mặt anh khi nhìn nghiêng.

Người đàn ông ngồi tựa lưng vào quầy bar, chiều dài ghế đã được chỉnh tới mức tối đa, nhưng đế giày Martin vẫn dễ dàng chạm xuống sàn nhà đang rung lên bởi tiếng nhạc của DJ, còn chân kia co lại giẫm lên chỗ để chân. Anh kẹp điếu thuốc ở kẽ ngón tay, chống cánh tay ra sau gác lên bàn đá cẩm thạch, vừa hút thuốc vừa xem người ta nhảy nhót cuồng nhiệt.

Áo khoác của anh màu đen, đen đến mức như ẩn trong bóng tối. Rõ ràng là gương mặt lạnh nhạt như vậy, nhưng lại tùy ý nheo mắt ngay dưới ánh đèn của chốn ăn chơi sa đọa này, nhìn đăm đăm cả trai lẫn gái trong sàn nhảy, nhìn đến độ mê mẩn và chăm chú.

Khuôn mặt vẫn là kiểu tuấn tú sáng sủa ấy, tựa như đường nét được phác họa ra từ một nét mực tinh tế.

Đúng là Hạ Minh Sầm rồi.

Cô đã từng sống hai năm ở nhà họ Hạ, thời gian hai năm dài bao nhiêu thì cô và Hạ Minh Sầm sống chung lâu bấy nhiêu, khả năng nhìn nhầm là không cao.

Dụ Ấu Tri hít sâu một hơi, quay đầu đi, coi như không nhìn thấy.

Vào lúc thế này, một người yêu cũ đủ tiêu chuẩn nên coi như mình đã chết, tuyệt đối không được đi đến trước mắt đối phương để tìm cảm giác tồn tại.

Mã Tịnh Tịnh hoàn toàn không biết mình đã bị Dụ Ấu Tri phát hiện, cô ta đang bắt chuyện với mục tiêu. Người đàn ông không từ chối sự tiếp cận của cô ta, nói mấy câu đơn giản là hiểu rõ ý đồ của cô ta. Anh nhận lấy ly rượu được đưa tới, quan sát chất lỏng trong ly xuyên qua thân ly thủy tinh, rồi lại cúi đầu xuống ngửi thử, khóe môi nở nụ cười, hững hờ khen một câu: “Rượu này có mùi vị không tệ.”

Mã Tịnh Tịnh dịu dàng nói: “Đương nhiên rồi, rượu này đắt lắm, người đẹp bên kia mời anh uống đó. Anh đẹp trai ơi, anh không chỉ có diễm phúc mà còn có lộc uống nữa đấy.”

“Người đẹp nào mời tôi uống vậy?” Người đàn ông đặt ly rượu xuống, khẽ nhả một hơi thuốc, lười nhác nói: “Bảo cô ấy tới đây uống với tôi một ly.”

Mã Tịnh Tịnh bị khói thuốc phả đến làm sặc, nhưng lại cảm thấy người đàn ông này trông càng anh tuấn hơn trong làn khói thuốc bảng lảng. Thế là cô ta nâng ly rượu đưa tới bên môi anh, điệu bộ như thể muốn bón rượu cho người đàn ông này.

“Anh uống trước đi, uống xong em sẽ nói cho anh biết là ai mời anh uống.”

Dụ Ấu Tri ở cách đó không xa rất muốn xoay người rời đi, nhưng cô lại không thuyết phục được bản thân.

Vào giờ này, ngày này, trong tình huống này, dù người bị đưa rượu là nam hay nữ, dù cô có quen biết hay không, nếu cô đã biết rượu này bị bỏ thứ gì đó vào thì cô không thể coi như không nhìn thấy.

Cô rảo bước qua đó, giật lấy ly rượu đã đưa tới bên môi người đàn ông bằng động tác nhanh nhẹn.

Mã Tịnh Tịnh sửng sốt.

Người đàn ông nhướng mày, ngước mắt nhìn. Trong thoáng chốc, nụ cười như có như không cứng đờ ở khóe miệng, động tác hút thuốc cũng ngừng lại theo.

Không để ý tới nét mặt của anh nhanh chóng chuyển từ quang đãng sang âm u như thế nào, Dụ Ấu Tri đổ luôn rượu xuống đất.

Mã Tịnh Tịnh vừa thấy lại là Dụ Ấu Tri thì phẫn nộ nói: “Rốt cuộc chị muốn làm gì? Đừng quấy rầy công việc của tôi có được không hả!”

Dụ Ấu Tri nhìn chằm chằm vào Mã Tịnh Tịnh, giọng điệu bình tĩnh lại rất có sức uy hiếp: “Làm việc thì phải làm việc cho đàng hoàng tử tế, đừng làm chuyện thế này ở ngay trong tầm mắt tôi.”

Mã Tịnh Tịnh không ngờ lại bị cô nhìn thấy và bắt tại trận, người ta là viên chức nhà nước, cho dù cô ta có “mù luật” hơn nữa thì vẫn có chút kiến thức cơ bản này, biết bị bắt thóp thì nên nhận, cho dù có tức giận hơn nữa cũng không dám nổi cáu. Cô ta chột dạ nên không ngừng nháy mắt, không dám nhìn người đàn ông kia, hoảng hốt chạy đi.

Kẻ đầu têu chạy thoát, bầu không khí trong quán bar ồn ào náo động, nhưng bầu không khí quanh người Dụ Ấu Tri thì lại đông cứng.

Sau khi cô xuất hiện, Hạ Minh Sầm không hề nói thêm một câu nào, vẻ mặt cực kỳ u ám lạnh lẽo giống hệt động tác mím môi trong im lặng của anh, khiến người ta không tài nào hiểu nổi anh đang nghĩ gì.

Thay đổi vị trí để suy nghĩ thì nếu Hạ Minh Sầm không chào không hỏi mà cứ đột ngột xuất hiện ở trước mặt cô như thế này, có khi tâm trạng của cô cũng chẳng khá hơn.

“… Trong rượu có thứ gì đó.”

Dụ Ấu Tri lạnh nhạt giải thích một câu cho hành động vừa nãy của mình, sau đó xoay người định rời đi.

Coi như là giúp đỡ quần chúng nhân dân bình thường, cô cũng không trông mong vào việc anh sẽ nói cảm ơn.


“Này.”

Hạ Minh Sầm lạnh lùng gọi cô lại, đứng dậy, nhanh chóng dập tắt thuốc ném vào gạt tàn, kéo Dụ Ấu Tri sắp sửa rời đi lại, dễ dàng nhấc người đến ghế dựa rồi đặt xuống.

Đối với đàn ông, chiếc ghế này có độ cao vừa phải để chân có thể chạm đất, nhưng chân của Dụ Ấu Tri lại không làm được như thế. Điều này khiến cô cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, chân căng chặt co rụt vào trong.

Hạ Minh Sầm đứng ở trước mặt cô, ngừng một lát rồi nói: “Cảnh sát đây, hỏi cô vài câu.”

Dụ Ấu Tri thầm giật mình, mất khoảng mấy giây để tiếp nhận chuyện này.

Anh? Cảnh sát á?

Anh Đinh nói dạo gần đây quán bar này rất hay xảy ra chuyện, có cảnh sát trà trộn vào trong điều tra, nhưng không ngờ rằng lần này lại bị cô bắt gặp.

Có lẽ Hạ Minh Sầm cũng không ngờ rằng bây giờ cô lại làm cùng mình trong hệ thống công an - kiểm sát - tư pháp, anh hỏi với giọng điệu việc công xử theo phép công: “Sao cô biết trong rượu này có thứ gì đó?”

“… Tôi vừa trông thấy.” Dụ Ấu Tri cố gắng hết sức để nói chuyện bình thản với anh. . Truyện Mạt Thế

Hai người đối mặt với nhau, một hỏi một đáp, trong mắt người ngoài thì giống như nam nữ trẻ tuổi đang bắt chuyện tán gẫu.

Dụ Ấu Tri rất phối hợp, nhưng từ đầu đến cuối đều cúi gằm mặt, cụp mi nhìn xuống dưới.

Mũi, mắt, miệng đều không hề thay đổi. Thời gian bảy, tám năm không ngắn, cho dù là đứa bé được sinh ra vào năm ấy thì cũng nên học tiểu học rồi. Thế nhưng trên khuôn mặt trông có vẻ trầm lặng, ngoan ngoãn của cô lại không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào.

Hạ Minh Sầm nheo mắt, đột nhiên trầm giọng hỏi: “Đã trưởng thành chưa? Cho tôi xem thẻ căn cước.”

Hỏi cô đã trưởng thành chưa ấy hả?

Đã trưởng thành hay chưa, chẳng lẽ anh không biết hay sao? Sinh nhật mười tám tuổi, hai người đều trải qua cùng nhau cơ mà.

Đêm nay, chẳng qua là vì điều tra vụ án nên mới tới quán bar này tìm một người, vì sao cô lại cứ bị yêu cầu trình thẻ căn cước ra hết lần này tới lần khác chứ, người không quen biết cô thì thôi, chứ cô không tin Hạ Minh Sầm còn trẻ như vậy mà đã bị bệnh đãng trí tuổi già.

“Anh cố ý à?” Dụ Ấu Tri thật sự không nhịn được nữa, cắn răng hỏi.

“Không cho đúng không?” Thấy cô đã phá vỡ lớp phòng bị, anh lại làm như không phát hiện ra, lười nhác khom người xuống nhìn thẳng vào cô, dáng vẻ như chú cảnh sát đang nhẹ nhàng nói lý lẽ với bạn: “Vậy xử lý như trẻ vị thành niên, trẻ vị thành niên ra vào quán bar thì cứ dẫn về cục phê bình giáo dục trước đã, sau đó gọi điện thoại cho người giám hộ của cô.”

Hạ Minh Sầm nghiêng đầu đi, cười khẽ một tiếng, làm như bâng quơ hỏi: “Cô có người giám hộ không?”

Không có.

Cha chết mẹ qua đời, ăn nhờ ở đậu tại nhà họ Hạ của họ, lấy đâu ra người giám hộ chứ.

Dụ Ấu Tri có thể khẳng định, người này không bị bệnh đãng trí tuổi già, chẳng qua là anh đang ghẹo cô mà thôi.

Cho dù làm cảnh sát thì sao, vẫn là cậu chủ nhỏ trước kia, khiến người ta khó chịu, không thay đổi chút nào.

Dụ Ấu Tri vô cùng hối hận vì vừa nãy mình đã lo chuyện bao đồng, cô ra sức nhắm mắt, cắn môi, không muốn phí nước bọt với người này nữa, móc thẻ căn cước ở trong túi xách ra, quẳng mạnh vào tay anh.

Hạ Minh Sầm cầm lấy thẻ căn cước, nhìn chòng chọc như thể đang xác nhận điều gì, vầng trán cao càng lúc càng nhăn lại, bàn tay nắm thẻ căn cước cũng càng lúc càng siết chặt, mu bàn tay thon chắc nổi gân xanh.

Một lúc lâu sau, anh mới lạnh lùng nhếch môi.

“Dụ Ấu Tri, đúng là cô thật rồi.”

Bình Luận (0)
Comment