Vờ Ấu Trĩ

Chương 103

Ngoại truyện 9

Ngày kết hôn là do ông cụ quyết định, thế nên ngày tổ chức hôn lễ, ông cụ dành toàn quyền quyết định cho đôi trẻ, để bọn họ tự mình chọn.

Đồ phải chuẩn bị cho hôn lễ rất nhiều, bình thường hai người đều phải đi làm, còn phải cân nhắc khách tới dự hôn lễ có thời gian tham gia hay không, dưới một loạt yếu tố bất khả kháng, Hạ Minh Sầm và Dụ Ấu Tri bàn bạc khoảng mười phút, quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày Quốc khánh.

Những ngày nghỉ lễ dài là thời điểm tốt nhất để tổ chức đám cưới, mà kỳ nghỉ dài nhất trong năm bên cạnh Tết Nguyên đán chính là Quốc khánh.

Quốc khánh, thứ nhất ngày này không cần nói cũng biết là ngày vô cùng tuyệt, suy cho cùng cũng là ngày sinh nhật của Tổ quốc, thứ hai là trên dưới cả nước về cơ bản đều được nghỉ, không cần lo lắng khách không tới. Hai người đã tính toán rất tỉ mỉ, mười lăm ngày nghỉ phép kết hôn, cộng thêm bảy ngày nghỉ Quốc khánh, gần một tháng nghỉ phép có lương, quá đủ cho một tuần trăng mật.

Khi ông cụ nghe tin bọn họ thực sự đã lên lịch tổ chức đám cưới vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh không mới mẻ gì thì không khỏi phàn nàn, bất kể có cổ hủ đến đâu.

"Mấy người trẻ tuổi các cháu sao chọn ngày cũng cổ hủ thế, sớm biết thế này không bằng để ta chọn thay."

Ngày cưới được ấn định sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, sau đó thì chọn ngày cụ thể.

Ngày một tháng mười chắc chắn không được, ngày này thân thích trên dưới nhà họ Hạ đã là quan chức cấp bậc không thấp thì về cơ bản đều có sắp xếp công việc, tuy năm nay không có lễ duyệt binh, nhưng ông cụ đã được mời qua bên thủ đô để thăm hỏi, thế là chỉ có thể lùi ngày về sau.

Cuối cùng quyết định là ngày mùng ba, không sớm cũng không muộn.

Chọn ngày cụ thể tổ chức hôn lễ xong, sau đó là làm công tác chuẩn bị.

Trước tiên là đặt khách sạn, Dụ Ấu Tri cảm thấy tổ chức hôn lễ vào kỳ nghỉ Quốc khánh rất tiện, thì các cặp vợ chồng khác hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, đúng như dự đoán khi đi hỏi, mọi phòng tiệc được đặt trước của khách sạn đều đã kín chỗ.

Sau đó vẫn phải nhờ Hạ Chương ra mặt, nhờ người bạn gọi cho bên khách sạn.

Tuy Hạ Chương bên ngoài thì là đã rút lui, nhưng tiếng nói của ông thì vẫn dùng được, chỗ tổ chức hôn lễ nhanh chóng được quyết định.

Người ta muốn đặt tiệc ngày lễ Quốc khánh, ít nhất phải bắt đầu cân nhắc từ trước một năm, còn bọn họ có thể đặt được hoàn toàn là nhờ vào mặt mũi nhà họ Hạ lớn.

Bình thường thì không cảm thấy, nhưng một khi gặp chuyện khó, mới có thể sâu sắc nhận thức được vì sao lại nói so với tiền thì quyền càng khiến người ta đổ xô vào hơn.

Dụ Ấu Tri dặn dò cậu chủ có thời gian nhớ cảm ơn cha anh một tiếng.

Nghe theo dặn dò của vợ, Hạ Minh Sầm bày tỏ lòng biết ơn với cha, Hạ Chương làm cha anh hai mươi mấy năm, đời này có thể nghe được con trai nói cảm ơn ông, vẫn là nhờ con dâu.

Ghen tị xong lại cảm thấy tự trách, thầm nghĩ những năm qua tình cảm giữa ông và vợ không tốt, quả thực đã bỏ bê con trai quá nhiều, con trai để ý vợ nó nhất, vì con dâu mà thái độ đối với ông cũng mềm mỏng hơn một chút, thế là gần đây trừ sở thích câu cá, Hạ Chương còn chủ động một tay ôm đồm chuẩn bị cho đám cưới của con trai, để con trai con dâu chuyên tâm đi làm.

Tới tiết mục đặt số bàn, Hạ Chương nhanh chóng giải quyết xong danh sách bạn bè thân thích bên này, còn mấy ghế khách thì đều để lại cho con dâu con trai tự quyết định.

Muốn mời bạn học nào hoặc bạn bè, đồng nghiệp nào, bọn họ quyết định xong trước, sau đó ông sẽ sắp xếp tiếp.

Đi làm không có thời gian bàn bạc, hai vợ chồng thống nhất mỗi ngày sau khi tan làm về nhà sẽ bàn bạc.


Hôn lễ của nhân viên công chức không nên quá phô trương, Hạ Minh Sầm chỉ mời một số đồng nghiệp thân thích trong Cục, và một số bạn học năm đó vẫn còn liên lạc, bên Dụ Ấu Tri thì càng ít hơn, bạn bè cô thực sự không nhiều.

Mà những họ hàng kia, lúc đầu cha mẹ qua đời, sau khi cô được chú Hạ nhận nuôi đưa về nhà họ Hạ thì đã cắt đứt liên lạc với bọn họ, mấy năm qua không liên lạc nữa, hiện tại cô cũng dần dần nhìn ra được cái gọi huyết thống, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc muốn mời họ.

Cứ như vậy mà so sánh với họ hàng bạn bè bên chú rể, quả thực ít đến đáng thương.

Đám cưới một lần trong đời, cô dâu không có nhà mẹ đẻ bên cạnh, cho dù nhà trai không để ý, cũng khó đảm bảo những vị khách khác sẽ không nghĩ nhiều.

Bản thân Dụ Ấu Tri không ngại, dù sao cái cuộc sống này vốn là ở trong chăn mới biết chăn có rận thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dụ Ấu Tri biết anh đang nghĩ thay cho mình, nhưng chuyện này không có cách nào, dù sao không thể vì cái chuyện gọi là nhà mẹ đẻ tới góp mặt mà đi mướn người tới đóng giả được chứ.

"À đúng rồi!" Cô đột nhiên nhớ ra gì đó: "Em còn phải cần thêm một chỗ nữa."

Hạ Minh Sầm ừ một tiếng, hỏi cô là ai.

Dụ Ấu Tri khẽ nói: "Mã Tịnh Tịnh."

Thực ra trong lòng cô vẫn thấp thỏm không yên, trong hôn lễ mời một người đã qua đời, nếu là cha mẹ thì không có gì đáng trách, bên chú Hạ cũng đã nghĩ tới vấn đề này từ lâu, chừa một chỗ cho bố mẹ cô, thế nhưng Mã Tịnh Tịnh và cô không thân không thích, thậm chí còn không tính là bạn bè, cô thực sự không dám mong đợi các bậc trưởng bối có thể hiểu.

"Thầy nói Tiểu Ngữ quyết định thi thạc sĩ Luật rồi, nghe nói em ấy gần đây học rất liều mạng, thái độ học tập hoàn toàn không giống trước kia." Cô chậm rãi nói, "Còn Chu Phỉ thì sao, gần đây anh có nghe ngóng được tin tức gì của Chu Phỉ không?"

Hạ Minh Sầm nói: "Anh ta khá tốt, gần đây được giảm án rồi."

Nếu Mã Tịnh Tịnh biết biểu hiện hiện tại của Chu Phỉ tốt như vậy, chắc chắn sẽ rất vui.

"Trước đây Mã Tịnh Tịnh từng nói muốn tham dự hôn lễ của chúng ta." Dụ Ấu Tri nhỏ giọng dò hỏi: "Em muốn để cho cô ấy một vị trí, có được không?"

Khi Hạ Minh Sầm nghe thấy cái tên này thì sửng sốt.

Bởi vì chủ nhân cái tên này, chớp mắt đã qua đời được nửa năm rồi.

Khoảng thời gian này Dụ Ấu Tri rất ít nhắc tới, tự nhiên anh cũng sẽ không nhắc tới, rõ ràng trong lòng nhớ rõ, nhưng khoảnh khắc đó chợt cảm thấy có chút xa lạ.

Lãng quên là một thứ lẽ thường tàn nhẫn của con người, cuộc sống của con người luôn tiến về phía trước.

"Được." Anh gật đầu: "Sắp xếp cho cô ấy một vị trí."

Dụ Ấu Tri không hề ngoài ý muốn chuyện anh sẽ đồng ý, cái cô lo lắng đó là: "Nhưng chuyện này làm sao giải thích được với người lớn đây?"


"Không cần giải thích, chỉ cần nói là một người bạn của em không tới được. Đây là hôn lễ của em, muốn mời ai là do tự do của em."

Mặt Dụ Ấu Tri dịu dàng, mím môi, tiến lại gần ôm lấy eo anh.

"... Cảm ơn cậu chủ."

Hạ Minh Sầm thản nhiên nhắc nhở: "Gọi sai rồi."

Cô lập tức sửa miệng: "Cảm ơn chồng."

Hạ Minh Sầm ừ một tiếng, hôn đỉnh đầu cô, dùng cái ôm lặng lẽ và mạnh mẽ để xoa dịu cái người tâm trạng đột nhiên trở nên nặng nề vì nhắc đến Mã Tịnh Tịnh.

Sau khi quyết định xong số người, Hạ Minh Sầm gửi cho cha.

Dụ Ấu Tri đi tắm rửa, anh lại ra ban công, gọi điện cho lão Thẩm.

Điện thoại nhấc máy, giọng người đàn ông bình tĩnh mà thành khẩn: "Kiểm sát Thẩm, muộn như vậy còn làm phiến chú, có chuyện cháu muốn nhờ chú giúp."

-

Những chuyện lớn của hôn lễ đã chuẩn bị xong, tiếp sau đó là tới những chuyện nhỏ nhặt hơn.

Đúng lúc những thứ nhỏ nhặt này lại là những thứ phiền phức nhất, người làm cha và làm cha chồng Hạ Chương này tuy có thể giúp đỡ phần lớn, nhưng một vài phương diện quả thực ông không thể nhúng tay.

"Hôm kết hôn cô dâu phải mặc mấy bộ váy cưới, con có thời gian thì đi cùng Ấu Tri xem thử." Hạ Chương gọi điện qua nói: "Váy cưới cho cô dâu có nhiều kiểu dáng, để Ấu Tri chọn cái con bé thích nhất, con gái đều rất để ý cái này."

Cuộc điện thoại này quá không đúng lúc, lúc này Hạ Minh Sầm đang đi làm.

Nói ngắn gọn hai câu rồi cúp máy, anh rút gọn lời của cha rồi gửi cho Dụ Ấu Tri.

Đợi một lúc, Dụ Ấu Tri trả lời sẽ chọn thật kỹ.

Anh lại trả lời: "Vậy hôm nay tan ca anh đi đón em, tới tiệm chọn trước."

Dụ Ấu Tri: "Không cần anh đi cùng em đâu, em để Miêu Diệu đi với em là được rồi."

Cô vốn cho rằng như vậy là chu đáo, chọn váy cưới là việc trịnh trọng, cô không thể ngày đầu tiên đi xem đã chọn được, cho dù anh đi thì cũng chỉ ngồi đó phí thời gian.

Cô định đợi chọn xong rồi, lại gọi anh qua tham khảo là được, như vậy đỡ cho cậu chủ nhỏ phải chạy nhiều chuyến.


Nhưng cậu chủ lại không hiểu phần chu đáo này, anh nhắn một dấu hỏi qua.

"Em kết hôn với đồng nghiệp em hay là anh?"

Dụ Ấu Tri lập tức giải thích là do không muốn anh chạy qua vô ích, suy cho cùng đàn ông và phụ nữ khác nhau, không có hứng thú gì với loại hoạt động dạo phố mua quần áo này.

Lời giải thích này của cô, càng khiến bên kia bất mãn.

"Anh có bao giờ thiếu kiên nhẫn khi đi dạo phố với em à?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Nhưng đây là em chọn váy cưới mà, chắc chắn sẽ khó tính hơn chọn quần áo bình thường, anh chắc chắn sẽ không mất kiên nhẫn chứ?"

Mấy giây sau, cậu chủ nhỏ trả lời.

"Ngay cả xem em mặc quần áo bình thường anh còn không mất kiên nhẫn."

"Càng huống chi là xem em mặc áo cưới."

Đây là xem vợ thử váy cưới đó, làm sao anh có thể mất kiên nhẫn?

"..."

Đầu ngón tay nắm điện thoại đột nhiên tê rần, Dụ Ấu Tri thầm nghĩ cậu chủ nhỏ quá không theo lẽ thường rồi, đây là lời đường mật một người cứng miệng nên nói hả?

Thế nhưng giây sau, cô nhanh chóng ý thức được cái cậu chủ nhỏ này thực ra căn bản không cảm giác được hai câu vừa rồi của anh có lực sát thương lớn bao nhiêu.

Bởi vì anh lại gửi thêm một câu: "Nếu em chọn váy cưới mà để người khác đi cùng, vậy thì kết hôn cũng dứt khoát cùng người khác luôn đi."

Khẩu khí kiêu căng quen thuộc, tính tình ngạo mạn quen thuộc.

Dụ Ấu Tri dở khóc dở cười, vội vàng vuốt lông cho cậu chủ nhỏ, kiên định bày tỏ vậy thì không được, bắt buộc phải là cùng với anh, nếu cùng người khác kết hôn, vậy cô thà không cưới.

Thật lâu sau, người đàn ông trả lời bằng một sticker "hứ".

Sticker bên anh rất ít, mấy sticker dễ thương này là anh lấy từ chỗ cô.

Dụ Ấu Tri trả lời bằng một cái sticker hôn hôn.

Hạ Minh Sầm lạnh lùng trả lời lại một câu: "Bớt bớt!"

Thế nhưng câu sau đó, tư thái cự tuyệt lạnh lùng đó của anh không thể duy trì được nữa, lại trả lời: "Thành thật một chút."

-

Tan ca, Dụ Ấu Tri ngồi xe Hạ Minh Sầm tới đón, vừa ngồi lên ngay cả đai an toàn chưa kịp cài, đã tiến tới bên má anh ngoan ngoãn hôn một cái.


Cô cười híp mắt nói: "Thành thật đó."

Hạ Minh Sầm sờ bên má bất ngờ bị cô đánh lén, cổ họng hơi nghẹn lại, xụ mặt mím môi nói: "Cái này mà xem là thành thật à?"

Sau đó cởi đai an toàn của mình ra, chuẩn xác nắm cái gáy của cô kéo về phía mình rồi đặt xuống một nụ hôn thành thật chân chính.

Lát sau, anh dùng đầu mũi cọ mũi của cô, nói: "Lần sau lấy cái này làm tiêu chuẩn nhé."

Dụ Ấu Tri mím đôi môi ẩm ướt tê rần, lẩm bẩm nói: "Yêu cầu của anh cũng cao quá đấy nhé."

Anh cười, nhắc cô cài dây an toàn vào.

Khi tới tiệm váy cưới, thái độ của nhân viên phụ trách vô cùng niềm nở, đưa hai vợ chồng đi xem một số mẫu váy cưới cao cấp mới nhất vừa được cửa hàng của họ đưa về.

Khác với những chiếc váy cưới treo ngoài tiệm, những chiếc váy cưới này được những ma- nơ- canh với hình dáng hoàn hảo khoác lên, đặt trong phòng trưng bày sáng sủa, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, những lớp vải mỏng như ánh trăng mềm mại trút xuống, đẹp đến nỗi khiến Dụ Ấu Tri không thể rời mắt.

Con gái bây giờ phần lớn đều độc lập, từ chối hôn nhân, nhưng không có cách nào khước từ váy cưới.

Mua thì giá quả thực không hề rẻ, thời nay quản lý chặt chẽ, chữ khiêm tốn luôn đúng, nhà họ Hạ giàu đến đâu thì vẫn phải đi thuê.

Dụ Ấu Tri là người khéo léo, mua váy cưới cũng chỉ mặc một lần, thuê là được rồi.

Đời này cô có thể mặc một lần váy cưới đẹp như vậy, đã đủ thỏa mãn rồi.

Nhân viên hỏi cô thích bộ nào, cô thành thật nói: "Đều đẹp hết, tôi không chọn được."

Nhân viên không mấy bất ngờ mỉm cười, lại hỏi Hạ Minh Sầm ở bên cạnh: "Vợ ngài không chọn được, vậy ngài giúp cô ấy đưa ra ý kiến nhé?"

Dụ Ấu Tri chờ đợi nhìn anh.

Hạ Minh Sầm nhìn ánh sáng kích động trong mắt cô, cong môi lên.

"Nếu em không ngại thay áo cưới phiền, vậy thì đều chọn hết, mặc luân phiên." Anh thản nhiên nói: "Cách vài tiếng lại đổi một bộ."

Nhân viên kinh ngạc trợn mắt, còn chưa kịp nói gì, Dụ Ấu Tri đã nói trước: "Vậy tiền thuê đủ tiền mua một cái luôn mất, em chọn một cái là được rồi."

Cuối cùng cô chọn được một cái, rồi đi vào phòng thay đồ.

Hạ Minh Sầm tạm thời đợi ở bên ngoài.

Đợi không lâu, bên trong rèm thò ra một cái đầu: "Thưa ngài."

Người đàn ông ngước mắt lên, thấy là nhân viên gọi.

"Có chuyện gì không?"

Nhân viên cười híp mắt nói: "Không ạ, chỉ muốn nói với ngài một tiếng là vợ ngài thật sự rất đẹp, báo với ngài một tiếng trước để chuẩn bị, tránh lúc nữa nhìn ngớ người, vợ hỏi có đẹp không thì ngài còn biết để mà khen như thế nào."

Thật không hổ là best saler, váy cưới còn chưa chọn đã k1ch thích được khẩu vị của chú rể trước.

Bình Luận (0)
Comment