Vờ Ấu Trĩ

Chương 50

Linh cảm của Dụ Ấu Tri là đúng.

Bất kể quan hệ trước đây của cô và Hạ Minh Sầm phát triển như thế nào, trong mắt người khác, cũng chỉ là cô đang đơn phương anh.

Không ai cảm thấy Hạ Minh Sầm sẽ phản ứng lại, hơn nữa cho dù anh thật sự muốn yêu đương, thì thanh mai trúc mã Tịch Gia còn đang xếp hàng, sao đến lượt Dụ Ấu Tri được.

Nhưng chuyện hoang đường này lại thật sự xảy ra.

… Hạ Minh Sầm yêu đương, đối tượng chính là Dụ Ấu Tri ở nhờ nhà anh.

Dưới sự truyền tin của người có lòng, tin tức này nhanh chóng càn quét cả trường, thậm chí ngay cả học sinh năm nhất cũng biết.

Hạ Minh Sầm rất nổi tiếng ở trường quốc tế Gia Phong, một phần nguyên nhân vì tướng mạo tuấn tú của anh, còn phần lớn nguyên nhân thì là bởi vì gia thế của anh.

Ông cố anh là người có công thời kỳ xây dựng Tổ Quốc, những tấm huy chương sắc màu trên ngực trái quân phục đều là dùng mạng mà có được, sau khi quốc gia ổn định, đời sau của cụ tham gia vào hoạt động chính trị, tham gia vào quân đội, còn gả con gái liên hôn với những doanh nhân giàu có bắt kịp với chính sách của nhà nước sớm nhất, từ đó tích lũy cho gia tộc khối lượng lớn của cải.

Tác phong sinh hoạt của nhà bọn họ vô cùng khiêm tốn, cách ăn mặc của Hạ Minh Sầm không tính là nổi bật nhất toàn trường, còn có rất nhiều con cháu nhà giàu sống xa hoa hơn anh nhiều.

Có tiền không nhất định là có quyền, nhưng có quyền chắc chắn có tiền, có những đồng lương của một số giai cấp nhìn thì có vẻ như vô dụng, nhưng địa vị xã hội và mạng lưới quan hệ thì vẫn còn đó.

Dụ Ấu Tri thân là cô gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, thế mà lại thu phục được Hạ Minh Sầm.

Sau khi tin tức này đưa ra, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người đó là đi xem phản ứng của Tịch Gia là gì.

Không ngờ, Tịch Gia chẳng có phản ứng gì, giống như đã sớm biết chuyện này.

Người nhiều chuyện thì chạy tới hỏi cô ta có cảm nghĩ gì, Tịch Gia chỉ vô cảm nói: "Có thể có cảm nghĩ gì? Dù sao bọn họ sớm muộn cũng sẽ chia tay."

Người không hiểu chuyện lại đều bội phục tiểu thư Tịch Gia, cảm thấy đại tiểu thư thật sự rất hào hiệp, thanh mai trúc mã mười mấy năm bị một Trình Giảo Kim nhảy ra ở giữa đường(*) cướp mất, thế mà cô ta vẫn còn có thể thản nhiên như vậy.

(*)Trình Giảo Kim ở giữa đường bất ngờ nhảy ra: ý chỉ những chuyện phát sinh không thể ngờ tới. Trình Giảo Kim là thủ lĩnh của đội quân khỏi nghĩa nông thôn vào cuối triều đại nhà Tùy, sau khi thất bại ông đầu hàng nhà Đường, bình định người Thổ Nhĩ Kỳ ở phía Tây.

Nó có nghĩa là một cái gì đó bất ngờ đã xảy ra. Cheng Yaojin là thủ lĩnh của đội quân khởi nghĩa nông dân vào cuối triều đại nhà Tùy, và sau đó đầu tư vào Wagangzhai. Sau khi thất bại, ông đầu hàng nhà Đường và bình định người Thổ Nhĩ Kỳ ở phía Tây, ông đã có những đóng góp to lớn. Người đàn ông này trung thực và chính trực, tay cầm rìu và thường nằm trên đường giết người, vì vậy có câu nói rằng Trình Giảo Kim đã giết người giữa chừng.

Nhưng chỉ có những bạn bè thân thiết của cô ta mới biết, đại tiểu thư Tịch Gia khó chịu biết bao nhiêu.

Đau đớn mất đi mối tình đầu thậm chí còn chưa kịp bắt đầu, vì để chữa lành vết thương lòng, đoạn thời gian đó không phải đi ra ngoài tụ tập thì cũng là đi dạo phố mua sắm, cuộc sống nhìn có vẻ phong phú không gì sánh được, nhưng mỗi khi đêm đến lại khóc lóc kể lể với người ta, mắng Hạ Minh Sầm là đồ đàn ông tồi lạnh lùng mắt mù, còn mắng Dụ Ấu Tri là thứ trà xanh tâm cơ.

Về sau mấy người bạn của đại tiểu thự thực sự không nhìn nổi nữa, bèn hẹn Dụ Ấu Tri ra nói chuyện.

Dụ Ấu Tri linh cảm được bản thân sẽ bị nhắm vào, trước khi bị hẹn lên sân thượng lập tức gửi tin nhắn cho Hạ Minh Sầm.

Cô không có cái tinh thần hi sinh kiểu "Tôi tự mình chịu mọi tổn thương", là cậu chủ nhỏ tung tin bọn họ yêu đương ra, thì cậu chủ nhỏ đừng nghĩ thoát đi được.

Kết quả mấy cô gái này không hề giống bộ dáng trong phim thần tượng động tay động chân với cô, bọn họ đều là tiểu công chúa được nuông chiều, dù có thay Tịch Gia đòi công bằng, cũng phải duy trì phẩm chất tốt đẹp.

"Dụ Ấu Tri, rốt cuộc làm sao cậu theo đuổi được Hạ Minh Sầm?"

"Tịch Gia thích cậu ấy nhiều năm như vậy còn không cảm hóa được trái tim cậu ấy, sao cậu lại thành công?"

"Bởi vì các cậu mà khoảng thời gian này nước mắt của Tịch Gia sắp cạn rồi đó biết không?"

Dụ Ấu Tri nghe bọn họ cô một câu tôi một câu, nói thật, bản thân cô cũng không biết.

Trong mắt người khác theo đuổi Hạ Minh Sầm còn khó hơn Khoa Phụ đuổi mặt trời(*), nhưng thực ra Hạ Minh Sầm rất dễ theo đuổi.

(*)Khoa Phụ đuổi theo mặt trời hay là một thần thoại và truyền thuyết của Trung Quốc cổ đại, xuất phát từ "Sơn Hải Kinh Hải Ngoại Bắc Kinh", kể về câu chuyện của Khoa Phụ, thủ lĩnh của tộc Khoa Phụ trong thời kỳ Hoàng đế, người đã chạy đua với mặt trời và cuối cùng chết khát và trở thành vạn vật trên thế gian, những câu chuyện về những vật thể có thật phản ánh mong muốn mạnh mẽ của tổ tiên Trung Quốc cổ đại đó là vượt qua và chinh phục thiên nhiên.

"Cận thủy lâu đài đó." Cô nhìn một cô gái trong đó, nhẹ giọng đáp.

Cô gái này là Fiona, người đã từng nhắm đến cô vì chiếc túi giả khi cô mới chuyển trường.

Fiona quả nhiên cũng vẫn còn nhớ chuyện xảy ra khi đó, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, Dụ Ấu Tri mỉm cười, trong lòng bỗng chốc cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lúc này Hạ Minh Sầm tới.

Hiển nhiên là anh chạy tới đây, áo đồng phục có chút xộc xệch, cà vạt lệch sang một bên, trên mặt còn đọng một tầng mồ hôi mỏng, giờ phút này đôi lông mày tuấn tú kia nhíu chặt, thấy mấy nữ sinh vây quanh Dụ Ấu Tri, trong đó còn có một người là Fiona, người trước đây từng bắt nạt Dụ Ấu Tri.

Không còn là thái độ không liên quan như trước đây nữa, cũng không bởi vì thương hại cô mà bố thí quăng một ánh mắt qua nữa, Hạ Minh Sầm sải bước đi tới, không chút do dự kéo Dụ Ấu Tri ra phía sau anh.

Đám nữ sinh vội vàng tỏ vẻ không làm gì cả, chỉ là kéo Dụ Ấu Tri lên sân thượng nói chuyện thôi, sau đó cuống quít rời đi.

Hạ Minh Sầm không để ý, lạnh lùng nâng mặt Dụ Ấu Tri lên kiểm tra xem cô có bị đánh chỗ nào không.

"Bọn họ có động tay với em không?"


Mấy nữ sinh nào đã gặp qua cảnh Hạ Minh Sầm đối xử với người khác tới cái mức độ này, trong lòng nghĩ Dụ Ấu Tri thực sự có bản lĩnh.

Dụ Ấu Tri lắc đầu: "Không, chỉ nói mấy câu thôi."

Sau đó Hạ Minh Sầm mới để bọn họ đi, trước khi đi còn cảnh cáo một câu:"Bớt tìm bạn gái tôi gây sự."

Nháy mắt trên sân thượng chỉ còn hai người bọn họ.

May mà nhờ mấy nữ sinh này thì bọn họ mới biết thì ra khóa cửa sân thượng đã hỏng từ lâu, nơi này có thể lên được.

Sắp tốt nghiệp, thời tiết dần nóng lên, ánh mặt trời trên sân thượng khá chói mắt, cũng may gió to tản bớt đi chút hơi nóng, Dụ Ấu Tri dựa vào lan can, cơn gió thổi tóc mái của cô lên, cô cũng mặc kệ, dù sao Hạ Minh Sầm đứng đằng sau cô đâu có nhìn thấy.

Hạ Minh Sầm sợ cô kích động sẽ nhảy lên hàng rào, hai tay chống ở hàng rào hai bên cô, lặng lẽ bảo vệ cô ở trước ngực mình.

"Sau này còn xảy ra loại chuyện như vậy nữa phải nói với anh đầu tiên." Anh nói

Dụ Ấu Tri ừ một tiếng: "Anh tới khá nhanh đó."

"Không thì sao, còn đi bộ tới à?"

Dụ Ấu Tri bĩu môi nói: "Nếu anh không để người ta lan truyền đến mức cả trường đều biết thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này, suy cho cùng vẫn là tại anh."

Kết quả không những Hạ Minh Sầm không thừa nhận, còn úp nồi qua cô.

"Là ai đối nghịch với anh ở thư viện trước?" Anh thản nhiên nói: "Hiện tại vừa hay, cả trường đều biết rồi, em trốn cũng vô dụng."

Dụ Ấu Tri cạn lời, xoay người lại nhìn anh.

Dáng người cô không cao, dẫm lên lan can vẫn thấp hơn anh một đoạn, phải ngửa đầu mới có thể đối diện tầm mắt với anh.

"Thư viện là nơi để học, hơn nữa còn nhiều người như vậy!" Cô trừng anh một cái: "Anh không ngại nhưng em ngại."

Hạ Minh Sầm nhướng mày, đột nhiên cúi người xuống nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Ý của em là chỗ không người thì được?"

Dụ Ấu Tri nghĩ một lúc, do dự nói: "Chắc vậy."

Yêu đương mà, dù sao cũng phải tiếp xúc da thịt, chút đạo lý này cô vẫn hiểu, hơn nữa thực sự cô không phản cảm khi tiếp xúc da thịt với Hạ Minh Sầm.

Chỉ là hôm đó ở thư viện nhiều người nhìn quá, cô xấu hổ.

Do môi trường trưởng thành từ nhỏ, trong xương cốt vẫn còn sự dè dặt, yêu đương thì được, nhưng ân ái trước mặt mọi người, cô không làm được.

Hạ Minh Sầm nghiêng đầu, tiến gần bên tai cô, cố ý thổi khẽ vào đó:"Bây giờ ở đây không có người."

Trong đầu Dụ Ấu Tri nổ cái bùm, má dần nóng lên.

Trong nội tâm đàn ông không ít thì nhiều cũng mang theo chút ý đồ xấu xa, cho dù bình thường có lạnh nhạt thờ ơ như thế nào.

Hạ Minh Sầm thực sự thích nhìn dáng vẻ ngượng ngùng chật vật của cô, sợi dây nào đó trong lòng anh lập tức rung động, ngứa ngáy tê dại, anh hơi híp mắt, hầu kết động đậy, không chào hỏi hay cho cô bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, lập tức áp sát hôn xuống.

Cơ thể Dụ Ấu Tri vô thức ngửa ra sau, được Hạ Minh Sầm nhanh tay đỡ lấy lưng.

"Cẩn thận rơi xuống bây giờ, đây là sân thượng đó."

Đôi môi áp vào nhau vài phút, cuối cùng anh cũng không hài lòng với sự đụng chạm hời hợt này nữa, anh hít một hơi thử cạy hàm răng của cô ra.

"Dụ Ấu Tri."

Hạ Minh Sầm lùi lại một chút, áp mũi vào mũi cô, có chút thất vọng nói: "Em đừng cắn răng nữa."

Dụ Ấu Tri nhắm chặt mắt, chậm rãi mở miệng ra, sau đó bị anh tiến nhanh xâm nhập, cô chưa bao giờ biết thì ra cảm giác hôn sâu lại như thế này, như thể não bị gây mê, các giác quan của cơ thể đều tập trung vào một điểm.

Bớt đi chút thận trọng như lần đầu ở KTV trước đó, bọn họ theo tuần tự mà thân mật hơn một chút.

Cơn gió báo hiệu mùa hè sắp tới quét qua sân thượng, mái tóc và đồng phục bị gió thổi khẽ tung bay.

Bọn họ hôn nhau dưới bầu trời bao la xanh thẳm, hình ảnh này rất đẹp, cho đến khi sân thượng đột nhiên có người khác tới.

Hạ Minh Sầm nhanh chóng ôm Dụ Ấu Tri trốn vào góc tường khác.

Mấy người mới tới hình như cũng vừa phát hiện ra nơi này, hưng phấn thảo luận.


"Tao không biết thì ra sân thương có thể lên được đấy."

"Buổi tối chúng ta có thể lên đây nướng thịt nhỉ?"

"Ở đây có thể nướng thịt sao? Không bị giáo viên mắng chứ?"

"Quan tâm làm gì, nướng rồi nói."

Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, Hạ Minh Sầm ngửa đầu dựa vào tường ngồi trên mặt đất, thở dài một hơi.

Xem ra mấy người này tạm thời sẽ không rời đi.

Dụ Ấu Tri ngồi bên cạnh anh, tay ôm lấy đầu gối, vẫn chưa hoàn hồn lại.

May mà tai anh thính, bằng không thật sự sẽ bị phát hiện.

Cảm xúc tuyệt vời vừa trải nghiệm được cứ đột nhiên bị đứt đoạn như vậy, nội tâm đang kêu gào chưa đủ, vẫn chưa đủ, Hạ Minh Sầm nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi đỏ hồng, sườn mặt cũng ửng hồng theo.

Anh c ắn môi dưới, đột nhiên, anh kéo cô vào vòng tay mình, ôm chặt cô vào lòng, xoay mặt cô qua.

Dụ Ấu Tri im lặng trừng mắt, dùng biểu cảm nói với anh.

Có người.

Hạ Minh Sầm chỉ ngón trỏ lên môi cô, đôi mắt đen đục ngầu, thanh âm lạnh lùng trầm thấp lại khàn khàn, nhẹ giọng dỗ dành cô: "Suỵt, chúng ta hôn nhẹ thôi."

Vành tai anh đỏ ửng, đuôi mắt rũ xuống cũng đỏ ửng, nhuốm màu d*c vọng ngây ngô, anh khẽ th ở dốc rồi lại hôn lên.

Bên tai rõ ràng còn truyền đến tiếng người khác nói chuyện, thảo luận ăn thịt nướng trên sân thượng như thế nào, còn bọn họ thì lại trốn ở một bên bóng tối to gan lén lút hôn nhau.

Vụng trộm k1ch thích, sợ bị phát hiện, nhưng không thể dừng nổi, con người là động vật có thể kiểm soát bản thân, nhưng đồng thời họ cũng là động vật không thể chịu đựng được bản năng.

Sau đó những người kia đi rồi, còn Hạ Minh Sầm thì hôn đủ rồi, anh hôn chụt một cái xuống khóe miệng cô làm tín hiệu kết thúc.

"Đây là chỗ tốt." Anh khẽ cười, giọng còn khàn khàn: "Sau này tới nhiều hơn."

Dụ Ấu Tri không để ý đến anh, vươn tay đấm anh để lên án.

Hạ Minh Sầm cười càng vui vẻ, vẫn không nỡ rời đi, lại kéo cô đứng dậy đi tới chỗ lan can hóng gió.

Anh đứng ở chỗ cao, góc nhìn bao quát cả khung cảnh khuôn viên trường, từ đây thậm chí có thể nhìn thấy sân bóng rổ ở đằng xa.

Hạ Minh Sầm say mê quan sát, sườn mặt tập trung, thỉnh thoảng khi nhìn thấy một quả ba điểm được ghi, anh sẽ cong môi theo, như thể chính anh là người thực hiện cú ném ba điểm đó.

Dụ Ấu Tri không quấy rầy anh, cậu chủ nhỏ thực sự rất thích chơi bóng rổ.

Hết giờ nghỉ giải lao, Hạ Minh Sầm thu hồi ánh mắt, chống cằm ngước nhìn bầu trời.

Anh đột nhiên nói: "Dụ Ấu Tri, giờ cả trường đều biết chúng ta hẹn hò rồi."

Nhớ tới hành vi hôm đó của anh ở thư viện, chợt không biết nên khịa từ đâu.

Dụ Ấu Tri: "Ừ, đều nhờ anh ban tặng."

Hạ Minh Sầm không hề để ý, giọng điệu thờ ơ: "Đoán chừng ba mẹ anh cũng sắp biết rồi."

Cô sững người, cô thật sự không nghĩ tới chuyện này, cô không khỏi nhớ tới mấy ngày nay mọi người trong trường vì chuyện bọn họ yêu đương mà bàn tán đến chuyện gia đình anh.

Họ đều nói rằng con mèo hoang ăn nhờ ở đậu Dụ Ấu Tri này, có thể xem như đã ôm chặt đùi của cậu chủ nhỏ rồi.

Bình thường chú Hạ rất ít nói với cô về chuyện nhà họ Hạ, thế nên Dụ Ấu Tri chỉ biết nhà họ Hạ không phải gia đình công chức bình thường, còn về phần có bao nhiêu không bình thường, cô không rõ lắm.

Cô thử hỏi anh: "Có phải nhà anh có rất nhiều người không?"

Hạ Minh Sầm: "Cộng thêm Hạ Minh Lan thì có bốn? Thêm em nữa là năm."

"Không phải, em nói là tất cả họ Hạ."

"Hả? Vậy thì khá nhiều, trừ ba anh, còn có ông nội anh, ông cố." Anh thờ ơ đếm: "Ông cố anh rất biết đẻ, thế nên nhà anh rất nhiều người."


Cậu chủ nhỏ còn có cả ông cố, mà cô thì ngay cả cha mẹ còn không có.

Nghĩ đến ba mẹ, ánh mắt cô bỗng khô khốc, cô ngắt lời anh: “Được rồi, biết nhà anh có rất nhiều người rồi, anh đừng đếm nữa, càng đếm càng không thấy cuối.”

Anh cười nhạt: "Mới yêu thôi mà em đã sợ rồi? Vậy sau này đính hôn, kết hôn, chẳng phải em sẽ ngất luôn sao."

Dụ Ấu Tri há miệng, thẹn đỏ mặt, không nhịn được hỏi anh: "... Anh đã nghĩ xa đến chuyện đính hôn kết hôn như vậy rồi à?"

Hạ Minh Sầm sững người một lát, quả thực quá xa rồi, hiện tại bọn họ mới bao nhiêu, thế nên phủ nhận.

"Anh chỉ lấy ví dụ mà thôi."

Dụ Ấu Tri: "Ừ."

Qua một lúc sau, không biết sao anh lại mím môi, nhìn chằm chằm cô một hồi, đột nhiên nắm lấy vai cô, đem cô ôm vào lòng.

Dụ Ấu Tri vẫn còn ngẩn người, cậu chủ nhỏ ôm lấy cô cười một tiếng, vỗ đầu cô, thấp giọng hứa với cô: "Nếu thật sự phát triển tới bước đó cũng không cần sợ, có anh ở đây."

Gió trên sân thượng vẫn thổi, lúc đó như lời hứa hẹn với tuổi trẻ của bọn họ vậy.

-

Sau bao nhiêu năm, dường như ổ khóa trên sân thượng vẫn không được sửa chữa, ở đó vẫn là nơi lý tưởng nhất để các đôi bạn trẻ hẹn hò bí mật.

Dụ Ấu Tri đợi ở ngoài cổng trường lại nhận được tin nhắn của Dụ Ấu Tri, kêu cô mua mấy chai nước đưa vào.

Chẳng lẽ anh quên trước đó cô đã bị lật xe ở phòng bảo vệ, ăn chén bế môn canh rồi?

"Tôi không vào được mà?"

"Không thử sao biết được? Qua đây đi."

Hạ Minh Sầm đã nói vậy rồi, Dụ Ấu Tri không nói gì nữa, sau khi xuống xe khóa xe cho anh, tiếp đó đi tới cửa hàng tiện lợi gần trường mua mấy chai nước khoáng.

Vừa đi đến cổng trường, Hạ Minh Sầm đúng lúc đi qua đón cô.

Anh vẫy tay với cô, Dụ Ấu Tri lập tức chạy bước nhỏ tới chỗ anh, Hạ Minh Sầm thuận thế dắt tay cô, sau đó khách khí nói với bảo vệ: "Chú, đây là bạn gái cháu, cháu đăng ký giúp cô ấy thì có thể đưa cô ấy vào không?"

Bảo vệ nhìn Dụ Ấu Tri một cái, bỗng nhiên hiểu ra: "Thì ra đây là bạn gái cháu à?"

Hạ Minh Sầm gật đầu, khẽ cười: "Hôm nay cô ấy đi cùng cháu về trường, thế nên cháu muốn đưa cô ấy đi thăm quan trường học."

Thì ra là người nhà của cựu học sinh, chẳng trách nhớ sai tên giáo viên, bảo vệ vui vẻ đồng ý, sau khi đăng ký thì để bọn họ đi vào.

Cũng may Hạ Minh Sầm có thể nghĩ tới cái cớ này, Dụ Ấu Tri ngoan ngoãn mỉm cười, đợi sau khi đi vào mới hất hất tay, ý bảo anh buông ra.

Hạ Minh Sầm vẫn nắm chặt như cũ.

"Em có thể phối hợp chút không?"

Dụ Ấu Tri mím môi, không nhúc nhích, lại hỏi anh: "Anh kêu tôi mua nước làm gì?"

Hạ Minh Sầm không trả lời cô, chỉ nói: "Đợi chút rồi biết."

Anh đưa cô tới sân bóng rổ cách trường học rất gần kia.

Dụ Ấu Tri có ấn tượng rất sâu đậm với sân bóng rổ này, chủ yếu là vì khi đó Hạ Minh Sầm rất thích chơi bóng rổ ở đây.

Anh tìm được người em trai cần phải điều tra trong cặp chị em, lúc này người em trai đang chơi bóng rổ với bạn bè trên sân bóng.

Thì ra là mua nước cho người em.

Cặp chị em này lần lượt tên là Nhạc Duyệt và Nhạc Cảnh, Hạ Minh Sầm vẫy tay với Nhạc Cảnh, gọi cậu ta một tiếng đàn em.

Nhạc Cảnh đáp một tiếng, chạy qua chỗ Hạ Minh Sầm, cười rạng rỡ: "Đàn anh, bạn gái anh tới rồi à?"

"Ừ, cô ấy mua nước cho em, cầm lấy chia cho bạn bè đi."

"Cảm ơn đàn anh, đàn chị."

Nhạc Cảnh nhận nước từ trong tay Dụ Ấu Tri, thuận tiện đặt ánh mắt lên người cô, rồi lập tức cười càng xán lạn: "Quả nhiên đàn anh không lừa em, đàn chị đúng là rất đẹp."

Dụ Ấu Tri cười khiêm tốn, nghi hoặc nhìn Hạ Minh Sầm, không biết vừa nãy anh miêu tả mình với Nhạc Cảnh thế nào.

Hạ Minh Sầm hết sức xem nhẹ ánh mắt tìm tòi của cô, vỗ vai Nhạc Cảnh nói: "Cậu tiếp tục chơi đi, anh và bạn gái ở bên này đợi cậu."

"OK, hiệp hai sắp kết thúc rồi."

"Lát nữa đợi cậu ta chơi bóng rổ xong chúng ta cùng mời cậu ta ăn bữa cơm, em có gì muốn hỏi thì hỏi trên bàn ăn." Hạ Minh Sầm đưa Dụ Ấu Tri qua một bên ngồi, sau đó nhỏ giọng bên tai cô: "Có lẽ cậu ta vẫn còn chưa biết cha cậu ta đã bị bên em mời tới viện kiểm sát uống trà rồi."

Dụ Ấu Tri ừ một tiếng: "Yên tâm, trong lòng tôi có tính toán."

Ngừng một lát, cô tò mò khó nhịn, bèn hỏi anh: "Sao thoáng cái anh đã thân với cậu ta như vậy rồi?"

Hạ Minh Sầm nhàn nhạt nói: "Vừa đúng lúc thấy cậu ta chơi bóng ở bên này, nên đi tới bắt chuyện hai câu, cậu ta là một fan bóng rổ, có chung chủ đề nói chuyện thì rất dễ vào cầu."


Thì ra là như vậy.

Thì ra anh không những am hiểu bắt chuyện với con gái, mà cả con trai cũng giỏi, có thể nói nam nữ đều ăn.

Chẳng trách cảnh sát Hạ lại nhận được sự tín nhiệm của đội trưởng Lê, mới trẻ như vậy đã thăng chức lên đội phó.

Dụ Ấu Tri nhìn mấy thanh niên trẻ tuổi này chơi bóng rổ một chút, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ chơi bóng rổ trước đây của Hạ Minh Sầm.

Hạ Minh Sầm xem rất chuyên tâm, thỉnh thoảng lên tiếng chỉ đạo vài câu.

Dụ Ấu Tri do dự giây lát, đưa qua cho anh một chai nước.

"Dù sao tôi mua rất nhiều nước, anh muốn chơi thì đi chơi bóng đi."

Anh nhận lấy nước, bởi vì tay phải đang cầm điện thoại, nên tay trái vô thức vặn nắp chai, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, anh đặt điện thoại xuống, đổi thành tay trái mở nắp, sau đó ngửa cổ uống hai hớp.

Không chỉ Dụ Ấu Tri muốn anh ấy chơi, mà còn cả những thanh niên đang chơi bóng rổ cũng nghĩ như vậy, nhìn thấy sự hướng dẫn tỉ mỉ của Hạ Minh Sầm thì đã biết chắc rằng đàn anh nhất định là một bậc thầy về kinh nghiệm, thế nên bèn chạy tới muốn thể hiện kỹ năng của mình.

Hạ Minh Sầm nói không cần, nhưng một nam sinh trong đó lại ném quả bóng rổ về phía anh.

Vì không để bóng rổ đập vào người bên cạnh, anh không còn cách nào khác là bắt lấy quả bóng rổ, đập xuống đất hai lần, hai tay khéo léo giữ bóng, thực hiện động tác ném bóng, cánh tay của anh vừa giơ lên, anh đột nhiên nhíu mày, hạ tay trái xuống đổi thành tay trái lười biếng cầm bóng, tay phải ném về phía rổ.

Đôi khi chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, tùy tiện ném vào rổ một cái mà thôi, hơn nữa còn chơi một tay, nhưng lại ném vào rổ một cách chính xác.

Lần này, không chỉ có các nam sinh kinh ngạc mà ngay cả bản thân Hạ Minh Sầm cũng có chút kinh ngạc, giữa những tiếng thán phục liên tục, so với Hạ Minh Sầm thời niên thiếu vì cú ném vào rổ quá đẹp mắt mà hận không thể khoe với tất cả mọi người, bây giờ anh chỉ cong nhếch môi một cách kiềm chế, đáy mắt hiện lên nụ cười rất nhạt.

Anh ấy vẫn vui vẻ, nhưng sự kiêu ngạo và ngông cuồng ngày xưa đã biến mất từ ​​​​lâu.

Sau khi ghi một bàn thắng đẹp như vậy, mấy nam sinh muốn mời anh chơi, nhưng Hạ Minh Sầm vẫn lắc đầu từ chối.

"Gặp may mà thôi, anh không chơi lâu rồi, chắc chắn không chơi lại các cậu."

Mấy người họ lộ vẻ mặt thất vọng, nhưng không miễn cưỡng anh.

Sau khi chơi bóng rổ xong, trời đã quá trưa, Hạ Minh Sầm mời Nhạc Cảnh đến một nhà hàng ăn trưa, Nhạc Cảnh là một cậu trai rất cởi mở, mỗi khi nói về bóng rổ là hai mắt sáng lên.

"Đàn anh, chắc chắn anh là cao thủ." Giọng điệu của Nhạc Cảnh chắc chắn nói: "Dáng người cao chút nữa thì đi đánh bóng chuyên nghiệp cũng chả có vấn đề gì."

Hạ Minh Sầm cao 1m87, đứng trong đám người tuyệt đối tính là cao nổi trội, nhưng nếu để chơi bóng rổ thì quả thực còn kém chút.

Trước đây khi chiều cao còn chưa ngừng phát triển, lúc đó anh cũng không biết có thể cao tới bao nhiêu, quả thực đã từng nghĩ đi chơi bóng chuyên nghiệp, nhưng ý nghĩ này cuối cùng không thể thực hiện được, chủ yếu là gia đình không cho phép.

Trong nhà đã sắp xếp mọi thứ cho cuộc sống của anh từ lâu, bình thường thì mặc kệ không quan tâm anh, nhưng khi đứng trước những lựa chọn quan trọng trong cuộc đời, làm sao có thể để anh tùy ý nổi loạn và trật bánh đây.

Nghe Hạ Minh Sầm nói như vậy, Nhạc Cảnh cảm thấy khá đồng cảm nói: "Em cũng vậy, cha em không cho em chơi bóng rổ, nói rằng không có tiền đồ."

Dụ Ấu Tri nhanh chóng hiểu ra, chọn chủ đề, hỏi một chút cho có, sau đó dần dần chuyển chủ đề từ bóng rổ sang gia đình.

Nam sinh trung học không mưu mô, đàn anh đàn chị đẹp trai đẹp gái thay phiên lên sàn tán gẫu chuyện gia đình với cậu, thế là cậu ta như mở máy thu thanh, nói chuyện với họ đến trời nam đất bắc.

Ăn xong một bữa cơm, Nhạc Cảnh vẫn khá nuối tiếc, cứ muốn thêm Wechat của Hạ Minh Sầm, nói sẽ tiếp tục tám trên Wechat.

Thật khó tưởng tượng một cậu trai có tính cách dễ chịu như vậy lại có cha là một tên tội phạm th@m nhũng.

Nếu như cậu ta biết hôm nay hai đàn anh đàn chị này mời cậu ta ăn cơm để lôi kéo làm quen chỉ vì muốn điều tra chuyện của cha cậu ta, không biết cậu ta có cảm thấy thất vọng hay không.

Trên đường trở về, Dụ Ấu Tri dùng điện thoại sắp xếp lại bản ghi chép những tin tức nghe ngóng được từ chỗ Nhạc Cảnh.

"Hỏi được thứ em muốn không?" Hạ Minh Sầm mở xe, thuận tiện hỏi cô.

"Cũng tạm, thì ra hai chị em bọn họ không ở cùng cha mẹ." Dụ Ấu Tri chậm rãi nói: "Tới lúc đó tôi đi tới chỗ tiểu khu hỏi thử, xem có thể điều tra được căn nhà của chị em bọn họ là ai đứng tên không."

"Ừ", Hạ Minh Sầm nói: "Vậy trợ giúp này của tôi vẫn không tệ nhỉ?"

Dụ Ấu Tri mất tự nhiên đáp: "MVP toàn vẹn*."

(*)MVP là tên viết tắt của Most Valuable Player, có nghĩa là "Cầu thủ sáng giá nhất".

Nói chung, đây là giải thưởng hàng năm dành cho những cầu thủ có thành tích xuất sắc trong mùa giải, điều này có ý nghĩa rất lớn. Giải thưởng này được trao cho cầu thủ có thành tích tổng thể tốt nhất trong mùa giải thông thường.

Anh cười khẽ, lúc này xe vừa đi tới ngã tư, người đàn ông không nói chuyện, anh đang quan sát tình huống xe, cầm vô lăng chuyển hướng.

Dụ Ấu Tri nhìn động tác đánh vô lăng của anh, đột nhiên hỏi anh: "Tay trái của anh sao thế?"

Hạ Minh Sầm không phải người thuận tay trái, lúc bình thường dùng tay phải khá nhiều, thế nên hôm nay cô mới nhìn ra.

Anh dừng một chút, phủ nhận: "Không sao cả."

"Vậy tại sao anh không chơi bóng rổ?"

"Không thích chơi."

Dụ Ấu Tri hiển nhiên không tin, cường điệu nói: "Trước đây anh rất thích chơi."

"Có thích đi chăng nữa thì có tác dụng gì," Hạ Minh Sầm vô cảm nhìn cô một cái, giọng điệu điệu bình thản lại như ám chỉ: "Nhiều năm như vậy rồi, một người ngay cả người mình yêu cũng có thể thay đổi, huống chi chỉ là sở thích mà thôi."

Bình Luận (0)
Comment