Vờ Ấu Trĩ

Chương 78

Đương nhiên không thể, bởi vì như vậy chắc chắn sẽ đến trễ.

Thủ đoạn của cậu chủ nhỏ rất nhiều, không dễ xong việc đến vậy, Dụ Ấu Tri có "thèm ăn" đi chăng nữa thì lúc này vẫn phân biệt được nặng nhẹ, chính đáng từ chối lời đề nghị của anh.

Đương nhiên Hạ Minh Sầm cũng chỉ trêu đùa cô, không có nghiêm túc, thế là bóp mặt cô, cảnh cáo: "Vậy thì đừng có dụ dỗ anh."

Sau đó anh giơ mu bàn tay lau miệng, ngồi thẳng dậy, thắt dây an toàn rồi bảo cô lái xe.

Xe tới nơi, Hạ Minh Sầm kêu cô dừng xe rồi xuống xe đi vào trước, một lúc nữa anh vào sau.

Dụ Ấu Tri biết anh như vậy để tránh hiềm nghi, suy cho cùng hiện tại đồng nghiệp hai bên không biết chuyện của bọn họ.

Chủ yếu là tình huống giữa bọn họ thực sự có chút phức tạp, thậm chí ngay từ đầu còn cố ý giả vờ không quen biết, thế nên nếu muốn thẳng thắn, vậy thì rất khó giải thích.

Dụ Ấu Tri cũng không phải chưa từng nghĩ, hay là dứt khoát không giải thích, cứ nói là sau khi cô về thành phố Lư mới nhìn trúng cậu chủ nhỏ rồi thành một đôi.

Lời giải thích này rất tiết kiệm công sức, theo lý thì cậu chủ nhỏ sẽ thích, nhưng cô đã đề cập một lần, lại bị cậu chủ nhỏ từ chối.

Thế nên tạm thời cứ che giấu như vậy.

Tuy sau đó không nhắc với anh nữa, nhưng đáy lòng Dụ Ấu Tri vẫn không khỏi có chút mất mát, sẽ nghĩ là có phải bởi vì trước đây cô nói với đồng nghiệp mình có bạn trai rồi, thế nên hiện tại Hạ Minh Sầm không bằng lòng thừa nhận quan hệ của bọn họ ở trước mặt đồng nghiệp không?

Có lẽ là vậy nhỉ?

Tuy hai người đã quay lại, hơn nữa quan hệ gần đây cũng dần khôi phục lại sự tự nhiên trước khi chia tay, nhưng chuyện giữa cô và Hạ Minh Lan, từ đầu tới cuối là một vướng mắc trong lòng Hạ Minh Sầm, không dễ gỡ bỏ như thế.

Haiz, từ từ vậy.

Dụ Ấu Tri không chơi xấu kêu anh đi vào cùng với mình, ngoan ngoãn xuống xe đi vào trước.

Khi tới nơi người của hai bên đã gần đủ, lão Thẩm gọi cô vào chỗ ngồi, cô chào hỏi với mấy người ở đội hình sự trước, sau đó ngồi vào chỗ với đồng nghiệp của mình.

Không lâu sau Hạ Minh Sầm cũng tới, ngồi kế bên đội trưởng Lê.

Đợi sau khi mọi người đều đến đông đủ, trưởng phòng Vương làm chủ kêu mọi người gọi món, muốn ăn gì thì gọi cái đó.

Dù sao cũng là người trong cơ chế, cấp dưới sao có thể không hiểu ý như vậy, hai bên khách khí lúc lâu, cuối cùng thực đơn vẫn rơi trong tay trưởng phòng Vương.

Mặc dù trưởng phòng Vương có thói quen gọi món mình thích, nhưng mỗi lần gọi món, ông ấy sẽ ân cần hỏi thăm người khác xem món ăn đó như thế nào và có hạn chế gì về chế độ ăn uống hay không.

"Thịt xào khá cay, mọi người có ăn được cay không?" Trưởng phòng Vương hỏi: "Nếu không ăn được cay thì tôi sẽ bỏ qua món này."

Dụ Ấu Tri muốn nói mình ăn cay, nhưng hôm nay bữa cơm này nhiều người như vậy, cô cũng không thể lấy khẩu vị cá nhân để yêu cầu cả tập thể nên không lên tiếng.

Thế nhưng lúc này Hạ Minh Sầm đột nhiên mở miệng.

"Tôi khá thích ăn cay."

Đội trưởng Lê hỏi anh: "Tay trái cậu khỏi rồi hả? Không cần kiêng à?"

"Gần khỏi rồi." Hạ Minh Sầm đáp: "Cứ ăn đồ nhạt mãi cũng có ý nghĩa gì nữa?"

Thế là món thịt xào có vị khá cay này được giữ lại.

Dụ Ấu Tri lấy điện thoại lén lút gửi cho Hạ Minh Sầm một cái nhãn dán chân thành.

Màn hình điện thoại để trên bàn sáng lên, Hạ Minh Sầm cầm lên xem, theo bản năng nhìn về phía Dụ Ấu Tri ngồi cách mình mấy chỗ.

Không lâu sau, Dụ Ấu Tri nhận được câu trả lời của anh.

"Tém tém lại."

Thật là câu trả lời kiêu ngạo của cậu chủ nhỏ, nhưng Dụ Ấu Tri không tức giận chút nào, ngược lại rất vui, lại gửi thêm mấy cái nhãn dán quấy rối anh.

Bời vì người đang ngồi trước mặt, thế nên Dụ Ấu Tri nhìn rất rõ được cậu chủ nhỏ đang nhíu mày.

Anh mím môi, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình để trả lời tin nhắn.

"Gửi nhãn dán tính là cái gì, có gan thì làm cho anh một cái ngay hiện trường đi.

Dụ Ấu Tri lập tức chột dạ nhìn sang bên cạnh, những người khác đang nói chuyện trước bữa ăn, không chú ý đến cô.

Cô khẽ ho một tiếng, đặt điện thoại xuống, nhanh chóng lại cẩn thận dùng ngón tay làm trái tim nhỏ về phía Hạ Minh Sầm.


"Phốc..."

Hạ Minh Sầm sửng sốt, sau đó lập tức nghiêng đầu cụp mắt xuống, ngón tay xoa lên môi, dù động tác né tránh rất nhanh, nhưng vẫn bị Dụ Ấu Tri nhìn thấy anh nhếch môi.

Anh vừa cười, đột nhiên cô cũng cảm thấy động tác trái tim vừa rồi của mình có chút ngớ ngẩn, gãi mặt, bản thân cũng cười theo.

Trên bàn tròn náo nhiệt, động tác hai người rất mập mờ, không ai phát giác được sự tương tác nhỏ giữa hai người bọn họ.

Dụ Ấu Tri nghĩ, thôi, cứ như vậy đi, cậu chủ nhỏ không thích công khai thì không công khai vậy, cô nghe anh.

Dù sao lén lút vụng trộm thật sự cũng rất thú vị.

Thế nhưng cô hoàn toàn không chú ý đến, động tác lén lút của cô, có người còn lén lút hơn cô.

Miêu Diệu và anh Đinh đang dùng điện thoại lén gửi tin nhắn.

Miêu Diệu: "Chị tiểu Dụ làm trái tim với cảnh sát Hạ đó!!"

Anh Đinh: "Hơn nữa hai người họ đều thích ăn cay!"

Miêu Diệu: "Vừa nãy bọn họ còn nhìn điện thoại cùng lúc, có lẽ cũng đang lén lút nhắn tin ở sau lưng chúng ta nhỉ?"

Anh Đinh: "Không phải người yêu thì cũng là mập mờ."

Miêu Diêu: "+1"

Anh Đinh: "Buồn nôn chết mất!"

Miêu Diệu: "Chuẩn!"

"Miêu Diệu, Đinh Nhất Tuấn, hai người làm cái gì thế, đều nhìn điện thoại cười ngu người vậy?"

Âm thanh sâu sắc của lão Thẩm đột ngột cắt đứt cuộc giao lưu bằng chữ của hai người.

Hai người nhanh chóng cất điện thoại ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện vì lời nói của lão Thẩm mà tất cả mọi người trên bàn ăn đều đang nhìn về phía bọn họ.

Trưởng phòng Vương trêu ghẹo: "Hai người không phải đang nhắn tin cho nhau đấy chứ?"

Thật không hổ là trưởng phòng, tùy tiện đoán một cái đã trúng, Miêu Diệu và anh Đinh cùng lúc giật mí mắt.

Mà mấy vị cảnh sát của đội hình sự tình cờ đủ tinh ý, mờ ám hỏi: "Hai vị có chuyện gì không thể mặt đối mặt nói chuyện, còn phải ở sau lưng chúng tôi dùng điện thoại để nói chuyện thế? Bí mật nhỏ của hai người hả?"

Tiếng phủ nhận đồng thanh vang lên.

"Không phải!"

"Không phải!"

Sau đó lại nhìn về phía hai kẻ đầu sỏ, thế nhưng Dụ Ấu Tri và Hạ Minh Sầm đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường từ lâu, điện thoại thì để sang một bên, mỗi người nói chuyện với một người khác.

"..."

-

Bữa cơm này vô cùng náo nhiệt, khi kết thúc đã là hơn tám giờ.

Bình thường công việc bận rộn, không dễ gì hôm nay mới có buổi liên hoan xả hơi, mọi người đều bừng bừng hứng thú, không muốn kết thúc sớm như vậy, thế là đề nghị đi tiếp chỗ khác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trưởng phòng Vương và lão Thẩm bày tỏ tuổi tác của mình đã chơi không nổi nữa rồi, hơn nữa có bọn họ ở đó, mấy người trẻ tuổi cũng không thoải mái, thế là biết ý đi trước.

Vốn đội trưởng Lê cũng muốn đi, thực sự bàn về tuổi tác thì căn bản anh ấy không cùng một lứa với lão Thẩm và trưởng phòng Vương, chỉ là phong cách sống quá giống một cán bộ già.

Một đám người mồm năm miệng mười khuyên nhủ.

"Đi đi đội trưởng Lê, cùng chơi đi, nhà anh không vợ không con, vội về nhà làm gì?"

"Đúng đấy, tốt xấu gì nhà tôi còn có một cháu Golden, nhà đội phó cũng có một cháu mèo mướp, chúng tôi rõ ràng đều có phối ngẫu hơn anh, mà có vội phải về nhà đâu."

Những người trong viện kiểm sát đều cho rằng đội hình sự bọn họ có quan hệ tốt, lãnh đạo và cấp dưới đối xử với nhau như anh em, chỉ có đội trưởng Lê nhếch môi, trong lòng biết rõ suy nghĩ của mấy cấp dưới này.


Trưởng phòng Vương và lão Thẩm đi rồi, ở đây chỉ có chức vụ của anh ấy là cao nhất, tới lúc thanh toán chắc chắn không chạy thoát.

Thế nhưng cuối cùng vẫn không thể làm lại đám cấp dưới này, chỉ có thể đi tăng hai.

Không có người lớn tuổi trấn giữ, một đám người trẻ đi luôn tới câu lạc bộ đêm.

Tuy là đi tìm thú vui, nhưng thân là nhân viên công chức, nguyên tắc còn đó, thế nên nơi đến là một câu lạc bộ đêm hợp tiêu chuẩn, trong đó không có đồ linh tinh, không cần thường trực chẩn bị móc thẻ công tác để bắt người, có thể yên tâm chơi.

Dưới ánh đèn rực rỡ, ca sĩ đang hát trên sân khấu trung tâm, một nhóm người tụ tập quanh ghế dài, trên bàn bày một set rượu mới pha và các loại đồ chơi nhỏ để giải trí.

Cảnh sát Tống thuần thục vừa xào bài vừa hỏi: "Chơi mười ba điểm hả? Hay chơi đấu bò đơn giản?"

Miêu Diệu giơ tay lên, tò mò hỏi: "Chơi thế nào?"

Cảnh sát Tống: "Cô chưa chơi bao giờ à?"

"Chưa."

Cảnh sát Tống đặt bài xuống, cầm cốc xúc xắc lên hỏi cô ấy: "Vậy chơi đổ xúc xắc nhé, từng chơi chưa?"

Miêu Diệu cũng lắc đầu.

Toang rồi, thật sự gặp được đứa trẻ ngoan trước giờ chưa từng tới cậu lạc bộ đêm, tú-lơ-khơ và xúc xắc cũng không biết chơi.

Nếu đổi là đàn ông bình thường lúc này chắc chắn sẽ nhân cơ hội em gái này không biết chơi mà hố cô ấy, nhưng bọn họ là cảnh sát nhân dân, chắc chắn không thể làm như vậy, thế là ân cần đổi loại trò chơi đơn giản nhất, cả học sinh tiểu học cũng biết chơi.

Xoay chai rượu, xoay trúng ai, thì người đó phải nghe sai bảo.

Tuy nghe có vẻ rất gian ác, nhưng mọi người đều là đồng nghiệp, cho dù có đưa ra yêu cầu thì sẽ không quá đáng, có thể yên tâm chơi.

Thế nhưng trò chơi kiểu này, nếu quá do dự mặt mũi, thì sẽ không vui lắm.

Ở đây có hai nữ là Dụ Ấu Tri và Miêu Diệu, một đám đàn ông không tiện kiếm chuyện, bàn khác khi xoay trúng con gái thì nhảy nhót hoan hô như nhặt được kho báu, bàn bọn họ khi xoay tới hai người họ lại không dám đưa ra yêu cầu quá đáng, quá đáng lắm chỉ yêu cầu bọn họ uống rượu, hơn nữa còn không yêu cầu uống hết, chỉ nhấp môi một ngụm là được.

Sau đó lại xoay bình rượu lần nữa, mấy người đàn ông đều âm thầm cầu nguyện, đừng có quay trúng hai em gái này nữa.

Không lâu sau, hai cô gái ăn mặc sang trọng đi về phía họ, nhắm thẳng vào đội trưởng Lê và Hạ Minh Sầm.

Có mấy người ánh mắt sáng lên, cho rằng mình không dám buông thả với đồng nghiệp nữ, nhưng có thể làm chuyện đó với những cô gái xa lạ đúng không?

Thế nhưng không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, đội trưởng Lê và Hạ Minh Sầm đều trưng ra khuôn mặt lạnh lùng sống dở chết dở từ chối, hai cô gái hậm hực rời đi.

Lúc này vừa may đội trưởng Lê có một cuộc điện thoại, anh ấy dứt khoát nhân cơ hội đó chạy trốn luôn.

Mặc kệ đám cấp dưới càn quấy không biết viết bốn chữ tôn trọng cấp trên như thế nào lại phía sau, đội trưởng Lê ra ngoài nhận điện thoại của bên bảo hiểm, không tới mấy câu đã cúp máy, nhưng không vội đi vào, tiếp tục chờ ở bên ngoài, muốn tạm thời để lỗ tai thanh thản.

Trong lúc thư giãn đồng thời tùy tiện quét mắt về phía đường phố, lúc này vừa hay có một chiếc xe thể thao đi về phía anh ấy.

Một chiếc Aston Martin màu đỏ thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường.

(*)Aston Martin là một trong những hãng xe Anh hiếm hoi đến nay không bị thâu tóm bởi một tập đoàn ôtô ngoại quốc. Hãng nổi danh với những sản phẩm thể thao và gắn với Series phim điện ảnh về điệp viên 007. Aston Martin vào Việt Nam hồi 2019.

Hai người từ trên xe bước xuống, đều rất quen mắt.

Một là cậu hai của bất động sản Giang Phú, Giang Thiên Vũ.

Người bên cạnh anh ấy càng quen thuộc hơn.

Là đối tượng chú ý trọng điểm của nhóm chống xã hội đen hợp thành từ đội hình sự và nhóm giám sát do cấp trên phái xuống lần này.

Người vừa ra tù không lâu- Mao Lực Uy.

-

Sau khi đội trưởng Lê rời đi, cấp dưới của anh ấy cảm thấy rất nhàm chán.

Cảnh sát Tống ho một tiếng, quyết định thay đổi bầu không khí nghiêm túc này, thế là khi chai rượu xoay đến đội phó Hạ, đội phó hỏi anh ấy phải uống mấy ly, anh ấy nghĩ rồi nói: "Lần này không uống, đổi yêu cầu, đội phó, anh đi qua bàn kia, tìm mấy em gái xin phương thức liên lạc đi."


Hạ Minh Sầm sửng sốt, trực tiếp từ chối: "Không đi."

Cảnh sát Tống cạn lời: "Má, chỉ là phương thức liên hệ thôi mà, bình thường khi tra án không phải anh rất biết chơi sao? Có cần giữ mình trong sạch vậy không, cũng chẳng có bạn gái, chẳng lẽ thủ thân vì con mèo nhà anh à?"

Thế nhưng Hạ Minh Sầm không hề phủ nhận, ngược lại còn nhếch môi lên.

Anh nhìn phía đối diện một cái, sau đó chậm rãi nói: "Ừ đấy, thủ thân vì con mèo nhà tôi, không được à?"

Dụ Ấu Tri nhanh chóng cúi đầu, giả bộ không nghe được ý tứ trong lời nói của anh.

Khóe môi cảnh sát Tống co giật, cà khịa nói: "... Tôi nói đội phó này, mèo nhà anh triệt sản rồi còn thủ thân cái gì, đừng có lấy mèo làm cái cớ, nói anh giữ mình trong sạch hay anh thật sự không có nhiệt huyết..."

Hạ Minh Sầm nhíu mày, trầm giọng: "Tôi vốn là như vậy."

Cảnh sát Tổng khựng lại, đột nhiên cong môi, sát lại bên tai Hạ Minh Sầm hỏi gì đó.

Hạ Minh Sầm hơi sửng sốt, hỏi ngược lại anh ấy: "Vấn đề này tính là hình phạt khi bị chai rượu xoay trúng sao?"

Cảnh sát Tống gật đầu: "Tính tính tính, thế nên bắt buộc phải trả lời."

Hạ Minh Sầm: "Không phải."

Cảnh sát Tống đạt được ý đồ lập tức la lên: "Được lắm, chẳng phải nói giữ mình trong sạch sao, giả dối lắm nhá!"

Hai người nói chuyện như đánh đố, những người khác nghe chẳng hiểu gì.

"Hỏi gì thế?"

Cảnh sát Tống nhún vai cười khà khà, vẻ mặt khó nói: "Riêng tư, khó nói lắm."

Anh ấy càng như vậy, càng khiến mọi người tò mò rốt cuộc đã hỏi cái gì, Dụ Ấu Tri nhìn Hạ Minh Sầm, thầm nghĩ có chuyện riêng tư gì của anh mà ngay cả cô cũng không biết sao?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dụ Ấu Tri mím môi, dò hỏi Hạ Minh Sầm: "Thật sự rất riêng tư sao?"

Hạ Minh Sầm thấy ánh mắt tò mò của cô sắp tràn ra khỏi tròng mắt rồi, bình tĩnh nói: "Không có gì, anh ấy hỏi anh có phải xử nam không."

Dụ Ấu Tri: "..."

Cô không nên tò mò hỏi cái này.

Tuy nhiên trừ cô ra, tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm muốn hét lên nhưng lại không hét được vì như vậy sẽ thể hiện bản thân rất th ô tục.

Thế nên đáp án không mà vừa nãy Hạ Minh Sầm trả lời có nghĩa là...

Sau khi vấn đề trôi qua, đột nhiên trò chơi trở nên thú vị, mấy người đội hình sự không hẹn mà gặp đem mục tiêu hướng về đội phó của bọn họ, thế nhưng chai rượu như có thù với bọn họ, không thích đội phó.

Cuối cùng sau vài vòng, trời xanh không phụ người có lòng, chai rượu đã xoay về phía đội phó.

Người phụ trách đưa ra câu hỏi trước tiên đoan chính ho một tiếng, sau đó dưới con mắt mong đợi của mọi người hỏi ra vấn đề mà mọi người cùng hướng tới.

"Đội phó, người yêu cũ của anh là người như thế nào?"

Tất cả mọi người đều biết hiện tại đội phó đang độc thân, thế nên người đã cướp đi tấm thân trong trắng của anh chắc chắn đã trở thành người yêu cũ.

Rốt cuộc là thần tiên nào, có thể theo đuổi được đội phó, bọn họ thật sự muốn biết.

Cái này không chỉ là những người khác, người vốn dĩ là người yêu cũ- Dụ Ấu Tri cũng vểnh tai lên nghe.

Lo lắng về cách người yêu cũ nhìn nhận mình dường như là một bệnh chung của toàn nhân loại.

Hạ Minh Sầm mím môi, chậm như rùa đáp: "Trong ngoài bất nhất."

Quả thực là trong ngoài bất nhất, giống như mèo vậy, vẻ ngoài ngoan ngoãn, ai biết được móng vuốt và răng lại sắc như vậy.

"Giả dối, nội tâm u ám."

Quả thực cũng giả dối và u ám thật, bằng không lúc đầu đã không bị cô dụ dỗ.

Sau đó là một loạt tính từ, không có tính từ nào mang tính khen ngợi.

Thông thường nếu một người đàn ông nói xấu người yêu cũ sau khi chia tay thì có vẻ rất vô duyên, nhưng Hạ Minh Sầm lại đẹp trai ít nói. Hôm nay, lần đầu tiên anh dùng rất nhiều tính từ để miêu tả người yêu cũ, điều này khiến anh có vẻ cực kỳ đáng tin cậy.

"Vậy ưu điểm thì sao?" Cảnh sát Tống hỏi.

Hạ Minh Sầm nhìn người kia một cái, người kia đang dùng đôi mắt hạnh sinh động độc ác nhìn anh, khuôn mặt nhỏ u ám, hai má phồng lên, im lặng ra hiệu anh ăn nói cẩn thận.

Lúc này anh cuối cùng anh mới nói được một câu hay ho: "Dáng vẻ trông cũng được."

Cũng không biết có phải ông trời có mắt hay không, sau đáp án không có khát vọng sống của Hạ Minh Sầm, chai rượu xoay tới Dụ Ấu Tri.


Cô sẽ do anh Đinh và Miêu Diệu đưa ra yêu cầu, anh Đinh đang quan sát cô và cảnh sát Hạ, thế là hỏi ra vấn đề giống vậy.

Dụ Ấu Tri nghiến răng, trong lòng nghĩ hay lắm, không báo thù thì cô không họ Dụ.

Lúc này, cô như mở loa phát thanh, thao thao bất tuyệt: "... Tính tình kém, thích dùng lỗ mũi nhìn người, kiêu ngạo, thiếu bài học xã hội..."

Nói như vậy còn chưa đủ để hình dùng, cô lại nói tiếp.

Vừa nói vừa nhìn sắc mặt Hạ Minh Sầm, cố ý phân cao thấp với anh, sau khi thấy sắc mặt cậu chủ nhỏ ngày càng u ám, cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn dừng lại.

Thế này có nghĩa là hận người cũ biết bao nhiêu đây, mặt anh Đinh cạn lời, hỏi cô: "Vậy cậu ta không có ưu điểm sao?"

Dụ Ấu Tri có thù tất báo, sao chép lại đáp án của Hạ Minh Sầm, nói: "Trông cũng được."

Hạ Minh Sầm nhếch môi, khinh bỉ liếc cô một cái.

Cuối cùng cảnh sát Tống tổng kết: "Thế nên nói, yêu cầu đầu tiên của hai người khi tìm đối tượng là giá trị nhan sắc nhỉ, bằng không rõ ràng người kia đầy khuyết điểm mà hai người vẫn yêu đương với người ta."

Hai người im lặng, thế là những người khác đều xem như họ đang ngầm thừa nhận.

Trò chơi dần gay cấn, Dụ Ấu Tri không tránh được phải uống mấy ly rượu, đột nhiên muốn đi vệ sinh, đứng dậy rời khỏi ghế.

Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, chưa được hai bước đã đụng phải Hạ Minh Sầm đi về bên này.

"Anh cũng đi vệ sinh à?"

Hạ Minh Sầm rất thẳng thắn: "Nói chuyện."

Dụ Ấu Tri cố ý không hiểu: "Nói gì?"

"Trong lòng em tự biết."

"..." Không giả vờ nổi nữa, Dụ Ấu Tri lẩm bẩm: "Là anh nói xấu em trước."

Hạ Minh Sầm hỏi ngược lại: "Em thì không nói anh hả?"

Dụ Ấu Tri không phục: "Dù sao cũng là anh nói em trước, em nói anh chỉ là phản kích lại thôi, chúng ta hòa nhau."

"Hòa nhau?" Hạ Minh Sầm cười lạnh: "Anh nói em mấy chữ, em nói anh mấy chữ? Bài làm văn của em chắc còn không viết được nhiều chữ vậy đâu ha?"

Dụ Ấu Tri nghẹn họng, không phủ nhận được, nhưng mà cô vẫn giãy dụa nói: "Nhưng lời em nói đều là sự thật, có phải là nói điêu cho anh đâu..."

Hạ Minh Sầm tức đến cười, gật đầu đáp: "Được, sự thật hả, vậy chúng ta nói từng cái một, em nói anh tính tình xấu. Rốt cuộc là ai mới xấu? Lúc trước cãi nhau là ai dỗ ai trước, nếu anh không dỗ em trước, Dụ Ấu Tri em có thể không để ý anh cả đời."

Rồi chỉ trong chớp mắt, anh đã biến tất cả những khuyết điểm mà cô nhắc đến về anh thành khuyết điểm của cô.

Vốn bài văn tám trăm chữ tố cáo cậu chủ nhỏ, nháy mắt lại thành lỗi lầm của cô.

Mỗi một khuyết điểm của anh, tất cả đều được cô mài mòn trong sự vâng lời răm rắp và bao dung không giới hạn đối với cô.

"Anh còn một khuyết điểm lớn nhất của em mà vừa nãy quên nói."

Dụ Ấu Tri nhụt chí nói: "Anh nói đi, dù sao em cũng không sửa đâu."

"Chính là cái khuyết điểm này."

Anh lại gần phía cô, khom lưng nhìn thẳng, đưa tay nhéo mũi cô, nói từng chữ một.

"Cậy sủng sinh kiêu(*)."

(*)Được chiều chuộng nên sinh ra kiêu ngạo, không biết khiêm tốn.

"..."

Thế nhưng dù khuyết điểm của cái người này nhiều như sao trên trời, nhưng hết cách, ai bảo mình thích cô chứ.

-

Cùng lúc đó, vì hai người Dụ Ấu Tri và Hạ Minh Sầm một trước một sau rời khỏi ghế một lúc lâu còn chưa quay lại, anh Đinh và Miêu Diệu cảm thấy không đúng lắm, chạy ra đứng ở góc hành lang nghe thấy tất cả.

Hai người này biết diễn nhỉ, lúc đầu còn giả bộ không quen biết ở trước mặt bọn họ.

Chơi đùa cả đội hình sự và phòng số hai trong lòng bàn tay, tội ác này phải xử, bắt buộc phải lên án!

Thế nhưng khi Miêu Diệu ngước mắt nhìn anh Đinh, anh Đinh cũng cụp mắt nhìn Miêu Diệu.

"... Anh Đinh, anh cười bỉ ổi thế?"

"Em cười toe toét đến tận mang tai mà vẫn còn can đảm để nói với anh à?"

Mẹ nó, ai khiến hai người này cãi nhau mà chẳng khác nào thể hiện tình cảm vậy.

- -------

Bình Luận (0)
Comment