Vợ Cả Pháo Hôi Của Nam Chính Vạn Nhân Mê

Chương 27

 

Ta im lặng xoay người, quay lưng về phía Đàm Liên.

 

Một nén nhang sau, sắc quỷ im lặng lẻn vào trong chăn của ta.

 

“Đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, thái y nói ta không thể bị lạnh, Bảo Bình giúp ta sưởi ấm đi.”

 

Vớ vẩn.

 

Không phải là vì hắn nói nóng, mới tắt địa long trong phòng sao.

 

Nhưng không biết là vì tâm lý gì, ta lại không nói ra câu này.

 

Cho nên, vị sắc quỷ nào đó càng được nước lấn tới, hai tay không an phận ôm lấy eo ta.

 

Ta vừa định lên tiếng, Đàm Liên lại theo thói quen véo véo hai cái.

 

Sau đó, véo được bụng nhỏ của ta.

 

Ta: “…”

 

Đàm Liên: “…”

 

Ta lật người dậy, muốn đá người nào đó tay chân không yên phận trở về chăn của hắn, lại đổi lấy một tiếng “hít hà” giả tạo.

 

Hít hít hít, suốt ngày chỉ biết hít hà, tay chân lạnh như rắn, tâm địa độc ác như rắn, bây giờ còn suốt ngày hít hà.

 

Người này kiếp trước là rắn sao!

 

Ta ấn tay hắn đang sờ soạng lung tung xuống.

 

“Thật sự nên để cho những người ngoài kia khen ngươi là Bồ Tát sống, đến xem thử bộ dạng yêu quái rắn này của ngươi.”

 

Nhưng cuối cùng vẫn không dám đá hắn.

 

Đàm Liên lại được nước lấn tới, cọ cọ bên tai ta, giọng nói bị màn đêm làm cho có chút mập mờ.



 

“Không cho bọn họ xem, ta chỉ quấn lấy nàng, được không?”

 

Ta quay đầu nhìn hắn, hai đôi mắt lúc này rất gần nhau, gần đến mức ta có thể nhìn thấy rõ ràng cảm xúc thật sự trong mắt Đàm Liên.

 

Hắn có chút mất tự nhiên muốn quay đầu đi,  lại bị ta đưa tay giữ lại.

 

Kể từ sau khi gặp lại, ta lần đầu tiên bỏ đi lửa giận và lạnh nhạt giả tạo, nhìn vào mắt hắn, gần như mệt mỏi thở dài một tiếng.

 

“Đàm Liên, chúng ta không thể nào nữa rồi.”

 

Bàn tay quanh eo ta bỗng siết chặt hơn.

 

“Tại sao?”

 

Trên long sàng khảm long châu to bằng nắm tay, cho nên ta có thể nhìn rõ mắt Đàm Liên.

 

Trong đôi mắt hoa đào kia tràn đầy phẫn nộ và khó hiểu, nhưng lại như bất cứ lúc nào cũng có thể dâng lên một tầng sương mù.

 

Nhưng ta biết hắn sẽ không khóc, hắn chỉ biết khiến cho tất cả những người làm hắn không vui phải khóc.

 

Ta sờ đôi mắt đã mê hoặc ta ngay từ lần đầu gặp mặt kia.

 

“Ta sẽ không mãi mãi ở lại trong hoàng cung làm chim hoàng yến của ngươi, cũng không muốn chia sẻ người mình yêu với người khác.”

 

Đây cũng là lý do mà ta muốn hòa ly sau khi biết được thân phận vạn người mê của hắn trong đêm tân hôn.

 

Sợ c.h.ế.t là một chuyện, dục vọng độc chiếm cũng là lý do mà ta chưa từng nói ra.

 

Nếu hắn không thể chỉ lựa chọn ta, vậy ta cũng sẽ không lựa chọn hắn.

 

Nhưng hắn là người tỉnh táo lý trí như vậy, cho dù hắn có một chút thích ta, thì chút thích này thật sự có thể so sánh với mưu đồ và tính toán trong lòng hắn sao?

 

Là một hoàng đế, hắn sẽ từ bỏ phương thức lấy lòng người đơn giản nhất sao?

 

Đàm Liên không ngốc, hắn sẽ không làm vậy.

 



Cho nên ta cũng sẽ không ở lại.

 

Chỉ đơn giản như vậy.

 

Đàm Liên hồi lâu không có phản ứng.

 

Cuối cùng, hắn buông ta ra.

 

“Ta hiểu rồi.”

 

Lời ta nói đủ rõ ràng, Đàm Liên rốt cục không còn giấu diếm ta, tự mình xé rách vết thương cũ nữa.

 

Thời tiết dần dần chuyển ấm, ta nghĩ, đợi đến khi vết thương của hắn lành hẳn, ta cũng có thể mang theo hương cao mới nghiên cứu ra, đến Giang Nam tìm kiếm cơ hội kinh doanh.

 

Sau đó, Thượng phục cục đưa đến y phục mà Đàm Liên sẽ mặc trong ngày đăng cơ đại điển – Cùng với phượng bào của ta.

 

Ta: “???”

 

Ta tức giận tìm đến Đàm Liên: “Đây chính là ngươi đã nói là ngươi hiểu rồi sao?!”

 

Nghe vậy, Đàm Liên đưa tay ra hiệu cho thái giám lui xuống, sau đó dùng lực ôm ta ngồi lên đùi.

 

“Ừm, đã xem qua thành phẩm của Thượng phục cục rồi. Thích không?”

 

Nghĩ đến bộ phượng bào giá trị liên thành kia, ta theo bản năng gật đầu.

 

“Thích.”

 

Gật đầu xong mới phản ứng lại: “Không đúng, ai nói muốn làm hoàng hậu của ngươi chứ!”

 

Ánh mắt Đàm Liên rốt cục cũng rời khỏi tấu chương, sau đó nghiêng đầu tặc lưỡi một tiếng.

 

Hắn còn dám tặc lưỡi!

 

***

 
Bình Luận (0)
Comment