Vợ Cả Pháo Hôi Của Nam Chính Vạn Nhân Mê

Chương 7

Tính tình tốt như vậy, xem ra ta phải làm chuyện gì đó thương thiên hại lý, mới có thể khiến hắn tức giận đến mức phải viết giấy hưu ta.

 

“Vậy điện hạ ghét người như thế nào?” Ta đổi một góc độ khác hỏi, suy nghĩ một chút, lại nói thẳng hơn: “Nếu sau này điện hạ thành thân, đối phương làm chuyện gì sẽ khiến người không nhịn được muốn hòa ly?”

 

Thẩm Hoài Hoan không suy nghĩ nhiều, nghe ta hỏi như vậy, liền nghiêm túc bẻ ngón tay đếm cho ta nghe.

 

“Thứ nhất, không thể quấy rầy ta xử lý công việc – Sau này ta sẽ được phong vương, phụ hoàng nói ngồi ở vị trí đó phải lo chính sự, ta không thể vì chuyện tình cảm nam nữ mà làm lỡ chính sự.”

 

“Tiếp theo, ta không thích nữ tử hay ghen tuông đa nghi, cảm thấy sống chung với người như vậy rất mệt mỏi.”

 

“Làm trời làm đất lại không có việc gì ra hồn cũng không được, ta là cưới vợ, chứ không phải rước một vị tổ tông về nhà…”

 

“À đúng rồi, quan trọng nhất là không thể dây dưa không rõ ràng với nam nhân khác!”

 

Quấy rầy công việc, hay ghen tuông đa nghi, vô cớ gây rối, lười biếng ăn bám, đội nón xanh…

 

Ta ghi nhớ từng điều một, đồng thời dự định từng bước thực hiện.

 

Những điều mà Thẩm Hoài Hoan đưa ra, thật sự đều là những điều chạm đến giới hạn của nam nhân, cho dù tính tình Đàm Liên có tốt đến đâu, ngày ngày phải đối mặt với một người vợ đầy khiếm khuyết, e rằng cũng khó có thể giữ được bình tĩnh.

 

Ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu ta chủ động đề nghị hòa ly, cho dù Đàm Liên có thể tha thứ cho ta, thì đám nam phụ chó điên kia cũng sẽ không bỏ qua, chỉ cho rằng ta làm cho Đàm Liên mất mặt.

 

Nhưng nếu làm cho Đàm Liên chán ghét, đến lúc đó lại hòa ly, ta sẽ không còn uy h.i.ế.p gì với đám chó điên kia nữa, chắc cũng sẽ không còn ai nhớ đến mạng sống của ta nữa.



 

Kế hoạch thành công!

 

Thò đầu nhìn về phía bên kia, xác định Đàm Liên đang nghiêm túc bàn bạc công việc, ta lập tức nắm lấy cơ hội chạy tới quậy phá.

 

Ta chạy hơi gấp, nên không nghe thấy Thẩm Hoài Hoan nhìn theo bóng lưng ta, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

 

“Đương nhiên, nếu là ngươi, những chuyện nhỏ nhặt này, ta cũng không phải là không thể nhịn.”

 

Lúc trước đứng từ xa, ta không nghe rõ bọn họ đang nói gì.

 

Mãi đến khi đi đến bên cạnh hắn, ta mới nghe thấy hắn gọi đối phương là —

 

“Cố đại nhân.”

 

… Là Cố Nam Chu.

 

Ta kinh ngạc nhìn về phía nam nhân trước đó đứng trong bóng tối, dung mạo bị che khuất.

 

Là nam phụ có nhiều đất diễn nhất trong nguyên tác, Cố Nam Chu tự nhiên là có dung mạo tuấn tú, khí chất cao ngạo giữa hai hàng lông mày khiến hắn ta càng có thêm phần kiêu ngạo, chỉ là quá mức kiêu ngạo nên lại có vẻ âm hiểm, thiếu đi vài phần chính trực.

 

Chỉ cần đứng im một chỗ, vị gian thần đã bị quan trường tôi luyện qua vô số sóng gió này cũng đủ dọa trẻ con khóc, nhưng khí thế của Đàm Liên lại không hề thua kém hắn ta.

 

Là hào quang vạn người mê sao?



 

Ta không suy nghĩ nhiều, hít sâu một hơi, bày ra dáng vẻ vô cớ gây rối.

 

“Đàm Liên, không cho phép nói chuyện nữa! Ở đây chán c.h.ế.t đi được, ta muốn về nhà!”

 

Đàm Liên kinh ngạc nhìn ta một cái, thấy ta mặt mày tràn đầy không kiên nhẫn, lo lắng hỏi: “Bảo Bình… Có phải có ai bắt nạt nàng không?”

 

Cố Nam Chu ở bên cạnh lạnh lùng liếc ta một cái, cười nhạo: “Nữ nhân ngu xuẩn lại ngang ngược như vậy, ai có thể bắt nạt nàng ta được chứ.”

 

Ta cố gắng kìm nén xấu hổ, học theo dáng vẻ của Thẩm Hoài Hoan, lớn tiếng ồn ào:

 

“Đàm Liên! Ngay cả ngươi cũng cảm thấy ta ngang ngược có phải không! Được rồi, ta biết ngay là ngươi cũng khinh thường ta, ngươi…”

 

Lời còn lại bị chặn lại trên vai Đàm Liên.

 

Vốn tưởng rằng, cho dù là Bồ Tát sống cũng nên có ba phần tính khí, bị trách móc vô cớ, tính tình có tốt đến đâu cũng nên sinh ra chút bất mãn.

 

Kết quả Đàm Liên lại đưa tay ôm ta vào lòng.

 

Mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi, đầu óc ta trống rỗng, quên hết những lời muốn nói.

 

***

 
Bình Luận (0)
Comment