Vợ Chồng Ngọt Nhất Giới Hào Môn

Chương 77

Đây là một phần ngoại truyện khác của bộ “Vợ chồng ngọt nhất giới hào môn”. Tuyến nhân vật vẫn giữ như chính văn, nhưng bối cảnh lại là thời đi học. Có thể gọi đây là một phần spin-off, là giấc mơ mà Lộ Lê đã mở khi ngủ lại tại nhà họ Trì (bạn nào theo dõi chính văn thì sẽ nhận ra đó là đoạn nào nha).

Học sinh trao đổi

Editor: Cheese

Beta: Chin 

Lộ Lê từ nhỏ đã lớn lên ở Hong Kong, đi học mẫu giáo, tiểu học, trung học, đều học ở nơi này.

Bạn học cùng lớp trong nhà hoặc là có tiền hoặc là làm chính trị, ai cũng đều rất ưu tú. Riêng Lộ Lê bởi vì thừa kế nhan sắc của mẹ nên đứng trong đám người chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra ngay.

Thời điểm học tiểu học, các bạn nam đều vây quanh cô, sau đó đến lúc học cấp 2, cấp 3 thì thay nhau gửi thư tình vào cặp sách của cô.

Nhưng mà, những bức thư tình đó đều sớm bị quăng vào trong góc.

Lộ Lê đối với mấy bức thư tình kia không có cảm giác gì, trường học giáo dục kiểu Tây, rất thoáng, trong trường cũng có nhiều bạn mới vào trung học đã yêu đương, nhưng cô thì không. Một là do mẹ không cho, hai là cô cảm thấy nam sinh trong trường so với anh trai của cô đều không đẹp trai bằng.

Tuy rằng các anh đối với cô rất nghiêm khắc, bình thường cũng không có chơi với cô nhiều, nhưng cô vẫn phải thừa nhận các anh rất đẹp trai.

Cho đến năm lớp 10, cô vừa trải qua sinh nhật 15 tuổi chưa được bao lâu, trong trường của cô liên kết với một trường khác tổ chức chương trình trao đổi.

Là một trường học ở thành phố S, là một ngôi trường lâu đổi, nổi tiếng vì học sinh nơi đây đều là tinh anh, ai nấy cũng học rất giỏi.

Học sinh muốn đi trao đổi thì tự báo danh, sau đó thầy cô trong trường sẽ xét duyệt rồi lên danh sách.

Trong trường, những học sinh từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục kiểu Tây phần lớn đều không hứng thú gì, vì bọn họ nghe nói học sinh trường bên kia cả ngày chỉ biết làm mọt sách, có khi bài tập như núi làm không kịp nữa, suốt ngày chỉ biết đến thành tích, không có thời gian tự do cá nhân gì hết.

Lộ Lê đối với việc đi trao đổi này cũng không hứng thú lắm, bởi vì thành tích của cô ở trường cũng bình thường thôi, cô mà đi qua đó học chung với đám mọt sách kia thì có khi sẽ đội sổ mất.

Lộ Lê vốn còn không mấy quan tâm đến chuyện này, mãi đến cuối tuần, lúc ăn tối, ba cô lại nhắc đến.

Ông muốn cho đứa con gái từ nhỏ đã mềm mại yếu đuối của mình đi trải nghiệm một chút, tập tính tự lập, dù sao cũng đã là thiếu nữ rồi nhưng lại chẳng khác một đứa trẻ là bao.

Lộ Lê siết đôi đũa trong tay.

Cô tuy nói là không có hứng thú, nhưng cũng không đến nỗi nhất định không đi. Nếu có người hối thúc, cô cũng có thể cân nhắc một chút.

Cho nên, giờ ba đã muốn cô đi thì cô…đi?

Từ Tuệ Nhàn gắp một miếng xương sườn vào chén của con gái, cười nói: “Hay cứ đi đi.”

Lộ Lê trước giờ vẫn luôn nghe lời: “Vâng ạ.”

Máy bay chở Lộ Lê vèo một phát từ Hong Kong đến thành phố S.

Lộ Lê mở điện thoại, nhận được rất nhiều tin nhắn chúc cô đi trao đổi thuận lợi của bạn bè. Các nam sinh trong trường nghe cô sẽ qua trao đổi ở thành phố S một học kỳ, ai cũng thấy trái tim tan nát.

Lộ Lê đáp lại lời chúc phúc của bạn bè, đối với cuộc sống sắp tới có chút hồi hộp, cũng có chút lo âu.

Cô thật sự sẽ trở thành người đứng nhất từ dưới đếm lên ư…

Người đưa Lộ Lê qua thành phố S đi học chính là anh hai Lộ Khiêm, anh đang học đại học, thời gian cũng khá rảnh rỗi, cho nên Lộ Hằng Vinh mới giao nhiệm vụ này cho anh.

Lộ Lê ngồi bên cạnh anh hai, cất điện thoại, co người dựa vào lưng ghế, không dám thở mạnh.

Lộ Khiêm liếc mắt một cái, kéo cổ áo em gái lên tới cằm, không nói gì.

Anh đưa Lộ Lê đến trường, làm thủ tục xong xuôi, sau đó mang hành lý đến ký túc xá.

Lộ Khiêm nhìn qua ký túc xá mà Lộ Lê chuẩn bị ở, gật đầu, coi như hài lòng.

Phòng hai người, nhà tắm riêng, có phòng khách nhỏ, bạn ở chung tên Kỷ Giai Nhất, nhìn qua có vẻ là người tốt.

Còn hai ngày nữa mới khai giảng.

Lộ Khiêm ở thành phố S hai ngày, cùng Lộ Lê đi chơi ngắm cảnh, thuận tiện đưa cô đi Disneyland.

Buổi tối hai người đều ở khách sạn.

Đến ngày thứ ba, Lộ Lê chính thức khai giảng, Lộ Khiêm sau khi giao Lộ Lê cho chủ nhiệm, liền đi về Hong Kong.

Lộ Khiêm nói chuyện với chủ nhiệm lớp hai ba câu, sau đó muốn dặn dò riêng với Lộ Lê.

Chủ nhiệm lớp vốn là một cô giáo hòa ái, cười gật đầu, nói Lộ Lê nói chuyện với anh trai xong thì đi vào lớp là được.

Lộ Khiêm với Lộ Lê ra vườn hoa dưới khu dạy học nói chuyện.

Lộ Khiêm: “Anh lát nữa phải về Hong Kong, em ở đây học chăm chỉ, có chuyện gì thì gọi điện về.”

“Một thời gian nữa mọi người sẽ đến thăm em.”

Lộ Lê khẽ đáp: “Vâng ạ.”

Lộ Khiêm: “Có gì không quen thì nhớ nói, nếu không muốn đi trao đổi nữa thì không cần đi nữa, chừng nào muốn về Hong Kong đều được.”

Lộ Lê cúi đầu: “Được ạ.”

Lộ Khiêm nhìn em gái mặc đồng phục màu trắng xanh của trường trung học thành phố S, cảm giác thật sự không còn ở Hong Kong nữa mà đã ở thành phố S rồi.

Trước kia, Lộ Lê vốn là một tiểu công chúa mặc váy đồng phục kiểu tây cùng giày da, bây giờ đã trở thành nữ sinh trung học rồi.

Anh khẽ thở dài: “Được rồi, có gì nói nữa không, anh phải đi rồi.”

Lộ Lê ngẩng đầu nhìn Lộ Khiêm, cắn môi: “Không có gì nữa ạ, cảm ơn anh hai.”

Lộ Khiêm lãnh đạm chỉ “Ừ” một tiếng.

“Anh đi đây.” Anh xoay người, “see you”.

Lộ Lê nhìn Lộ Khiêm rời đi, mãi cho đến lúc anh biến mất ở ngã rẽ.

Cô lúc này mới thật sự cảm thấy chỉ còn một mình cô ở đây, đối với việc Lộ Khiêm đi mất rồi, hốc mắt liền đỏ lên.

Lộ Lê lấy mu bàn tay gạt nước mắt, hít hít mũi, quay về lớp học, đứng ở bục giảng giới thiệu bản thân.

Cô phát hiện bạn học trong lớp không phải là mấy con mọt sách kính cận mà cô nghĩ, ngoại trừ mặc đồng phục xấu xí ra thì ai nấy nhìn rất năng động.

Lộ Lê tự giới thiệu xong, mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay.

Cô giáo để cô ngồi cùng Kỷ Giai Nhất, hai người đã ở chung phòng thì cũng ngồi chung với nhau.

Kỷ Giai Nhất thò qua nói nhỏ vào tai cô: “Cậu có thấy là bạn học của chúng ta rất nhiệt tình không?”

Lộ Lê gật đầu: “Có.” Cô cảm thấy bạn học ai cũng rất thân thiện.

Kỷ Giai Nhất: “Cậu biết vì sao không?”

Lộ Lê: “Vì sao?”

Kỷ Giai Nhất: “Tại vì cậu đẹp đó.”

Lộ Lê: “………………”

Hai tuần sau đó, Lộ Lê dần quen với cách dạy học ở trường trung học thành phố S cũng như cuộc sống nơi đây. Cũng hai tuần này, toàn bộ học sinh cấp 3 ở trường đều biết đến cô.

Không vì nguyên nhân gì khác, học sinh trao đổi xinh đẹp đến mức khiến cho hoa hậu giảng đường của bọn họ cũng phải tâm phục khẩu phục.

Trường trung học thành phố S có cấp 2 và cấp 3, hai cấp học hai khu khác nhau.

Lộ Lê và Kỷ Giai Nhất ở đây đã nghe được không ít chuyện bát quái.

Ở khối cấp 3 có vài học tỷ xinh đẹp, nhưng mà giáo thảo được công nhận lại chỉ có một, tên là Trì Thầm Yến, học lớp 12, thành tích đứng đầu, đối nhân xử thế cũng ổn, nhưng với những người cố ý tiếp cận thì không có phản ứng gì, rất lạnh lùng.

Có đôi khi buổi chiều không có lớp thì anh sẽ chơi bóng rổ, có không ít nữ sinh lén lút ra xem.

Kỷ Giai Nhất dùng khuỷu tay chọc Lộ Lê: “Cậu có muốn đi xem người ta trông ra sao không?”

Lộ Lê lắc đầu: “Không muốn.” cũng chỉ là học sinh lớp 12 thôi mà, lại không có thân thiện nữa, có gì đẹp mà đi xem chứ.

Kỷ Giai Nhất có chút tiếc nuối: “Thế thì thôi vậy.”

Bởi vì là trường nội trú, buổi chiều vừa tan học xong, cả trường đều ồn ào nhốn nháo.

Lộ Lê đợi một lúc để nhà ăn bớt đông rồi mới đi ăn cơm.

Cô ở nhà ăn chọn một phần sữa chua trái cây, bỏ vào rất nhiều loại trái cây mà cô thích, nhưng đến lúc tính tiền thì sờ trong túi áo túi quần lại không thấy thẻ học sinh đâu.

“Ơ thẻ đâu rồi?” Lộ Lê vừa tìm vừa nói thầm, dì làm trong nhà ăn cầm tô trái cây của Lộ Lê “Bạn học, không tìm thấy thẻ à?”

Lộ Lê cau mày gật đầu, cảm thấy thật xấu hổ. Trái cây đều là loại cô thích, cũng đã đổ sữa chua vào rồi, không thể bỏ lại được.

Mà nhà ăn trong trường không lấy tiền mặt.

Lộ Lê nhất thời không biết làm sao, hối hận lúc nãy vì đợi bớt đông mà không đi chung với Kỷ Giai Nhất, nếu đi chung thì Kỷ Giai Nhất có thể trả giúp cô được, bây giờ cô mới thấy tiếc.

Lộ Lê tìm mãi không thấy thẻ đâu, đang chuẩn bị nói với dì bán hàng là thôi không lấy nữa, đột nhiên nghe có người ở phía sau nói: “Cháu trả giúp cô ấy.”

Một cánh tay trực tiếp duỗi qua vai cô, cầm thẻ học sinh, đặt lên máy trả tiền.

Dì bán hàng: “Được.”

Lộ Lê lập tức quay đầu, phát hiện người đứng sau cao hơn cô nhiều.

Cô nhìn thẳng chính là đến ngực anh.

Lộ Lê ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chiếc cằm thật đẹp.

“Bạn học muốn lấy gì?” Dì bán hàng hỏi nam sinh đứng sau lưng cô.

Lộ Lê ôm hộp trái cây đứng qua một bên, thấy nam sinh mua một bịch sữa chua.

“Cảm ơn,…” Cô thấy nam sinh mặc đồng phúc cấp 3, “Cảm ơn, học trưởng.”

Trì Thầm Yến nhận sữa chua, xoay người, thấy Lộ Lê đang mặc đồng phục cấp 2.

“Không có gì.” Anh nhàn nhạt đáp, chuẩn bị đi.

Lộ Lê lập tức chạy lên phía trước: “Học trưởng tên gì thế, học lớp mấy ạ? Hay là anh cho em phương thức liên hệ đi, em trả lại tiền cho anh.”

Trì Thầm Yến: “Không cần.”

Anh nói xong liền đi.

Lộ Lê đứng tại chỗ, có hơi ngốc một chút.

Cảm ơn thì cũng cảm ơn rồi, nhưng mà người ta lại lạnh lùng chẳng nói nhiều lời, đến mí mắt còn không thèm nâng lên nữa, người gì đâu khô khan.

Nhưng thôi Lộ Lê cũng hiểu được.

Mặc kệ là ở Hong Kong hay ở thành phố S, nam sinh đẹp trai ai cũng khô khan như thế.

Như anh trai cô nè, vô cùng khô khan.

Cô ôm hộp trái cây đi tìm thẻ học sinh.

Bên kia, Trì Thầm Yến cũng không quá để ý chuyện này, chỉ là nghĩ đến gương mặt của nữ sinh kia, thấy cũng không tệ.

Vào giờ tự học buổi tối, xung quanh chỗ anh ngồi có mấy nam sinh đang nói chuyện phiếm, nhắc tới khối cấp 2 có một học sinh trao đổi mới qua, tên là Lộ Lê, là một hoa hậu giảng đường nhỏ tuổi, học tỷ cấp 3 không ai sánh bằng, lớn lên xinh đẹp, rất giống mỹ nhân Từ Tuệ Nhàn, là nữ thần màn ảnh đã giải nghệ nhiều năm nhưng nhan sắc khiến người ta nhớ mãi không quên.

Trì Thầm Yến đối với đề tài này không hứng thú, nghe hai câu xong tiếp tục làm bài, có người cầm bài tập qua hỏi bài anh, anh đều kiên nhẫn giảng bài.

Chiều ngày hôm sau, Trì Thầm Yến cùng với bạn học chơi bóng rổ.

Đánh được nửa trận, Trì Thầm Yến ra ngoài sân uống nước.

Chi Thế Kiệt đang ngửa đầu uống nước, nước chưa kịp nuốt xuống đã đột nhiên “ô ô” hai tiếng.

Trì Thầm Yến nhìn cậu ta một cái.

Chi Thế Kiệt vội nuốt ngụm nước, vỗ tay Trì Thầm Yến, chỉ về một hướng.

“Đại ca nhìn kia, là học sinh trao đổi đó.”

Nam sinh trong trường hay gọi Trì Thầm Yến là “đại ca”, ý là người lãnh đạo.

Trì Thầm Yến cũng không biết vì sao Chi Thế Kiệt kích động như vậy, lại nghe cậu ta nói “học sinh trao đổi”, nhớ tới chuyện hôm qua bạn bè tán dóc, nói học kỳ này có một học sinh trao đổi rất sinh đẹp.

Trì Thầm Yến cũng theo hướng Chi Thế Kiệt chỉ mà nhìn theo.

Lộ Lê hôm nay bị Kỷ Giai Nhất xúi giục đi xem đại thần cấp 3 Trì Thầm Yến.

Hai người chỉ định ghé vào sân bóng rổ nhìn một lúc thôi, ai dè vừa mới tới, còn chưa kịp nhìn gì thì đã thấy đại thần quay đầu qua nhìn bọn họ.

Đi nhìn lén còn bị phát hiện, Kỷ Giai Nhất liền chột dạ kéo tay Lộ Lê chạy đi.

Trì Thầm Yến nhìn hai nữ sinh đang chạy đi, quay đầu, nhìn Chi Thế Kiệt.

Chi Thế Kiệt lẳng lặng nhìn theo bóng dáng học sinh trao đổi.

Đợi đến lúc người ta chạy xa, Chi Thế Kiệt mới để ý là Trì Thầm Yến đang nhìn cậu ta, vì thế mới nâng mi, đắc ý nói: “Thế nào?”

Chi Thế Kiệt hỏi xong cũng chẳng đợi Trì Thầm Yến trả lời, lại chậc lưỡi, thì thầm như đang nói chuyện với Trì Thầm Yến: “ Cậu nói xem rõ ràng là người ta nhỏ hơn chúng ta 3 tuổi, cũng không quá nhỏ, nhưng mà người ta cũng chỉ mới học lớp 9, lớp 10, dù là học sinh trung học rồi nhưng mà sao tớ thấy càng nhìn càng có cảm giác tội lỗi thế này.”

Trì Thầm Yến nhớ tới bộ dạng cuống quýt  bỏ chạy của cô.

Hóa ra học sinh trao đổi mà Chi Thế Kiệt nói chính là nữ sinh hôm qua không mang theo thẻ sinh viên ở nhà ăn.

Anh nghe Chi Thế Kiệt nói thế, trên mặt vẫn bình tĩnh, ném bóng qua cho cậu ta.

Chi Thế Kiệt vốn còn đang lầm bầm về học sinh trao đổi, tự nhiên thấy bóng bay qua chỗ mình, luống cuống tay chân mà đỡ bóng.

Trì Thầm Yến chỉ liếc Chi Thế Kiệt một cái, lười nhác đi vào sân bóng, nói: “Nói tiếng người dùm cái.”

~ Hoàn chương 1 ~
Bình Luận (0)
Comment