Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình

Chương 20

Hướng Thanh Lam đặt bát xuống, nhìn nam nhân đang mở to hai mắt nhìn cô, lại nhìn bát của anh, môi hơi hơi nhấp một chút, cô đứng lên, đem tất cả cháo trong bát mình gạt sang cho nam nhân. Nam nhân nhìn chằm chằm động tác của cô, ánh mắt xanh biếc như hồ thủy bỗng trở nên ám trầm, lúc cô đã san được một nửa thì anh ngăn lại.

Ngẩng đầu nói: “Không cần đâu chị, em không đói, chị ăn đi.” Anh cầm bát của mình, xoay người đi, trong ánh mắt dường như là mềm mại đi rất nhiều.

Ngón tay Hướng Thanh Lam hơi hơi nắm một chút, cuối cùng cũng là nở nụ cười, tiếp tục ăn. Thực ra anh cũng rất hiểu chuyện đấy chứ, mà cô, tuyệt đối sẽ không hối hận vì đã mang anh về.

Ăn xong, Hướng Thanh Lam thu dọn bát đũa. Ngày hôm qua cô còn rất nhiều việc chưa làm xong, phải làm xong mới có thể đi lĩnh tiền, đây là nguồn thu duy nhất của cô. Sau đó, cô sẽ mua cho anh một ít quần áo, anh vẫn đang mặc bộ quần áo hôm qua, hơn nữa lại phải đi chân không. Cô sẽ để anh ở lại nơi này, dù cho nhà của cô không lớn, nhưng cô cũng rất nghèo, nếu là thêm một người nữa không biết sẽ phải xoay sở như thế nào.

Hiện tại trí lực của anh không đầy đủ, chỉ như một đứa nhỏ mà thôi.

Nam nhân đứng cạnh Hướng Thanh Lam, kỳ quái nhìn động tác của cô, bàn chân hơi bước về trước một chút, anh nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

“Floatation……” Nam nhân giật giật môi, nói ra là ngữ điệu Anh văn tiêu chuẩn, Hướng Thanh Lam xoay người, trong mắt mang theo một chút khác thường, anh biết chữ sao?

Cô gõ một hàng chữ lên màn hình, nam nhân gật đầu một cái. “Biết, em biết hết những từ này.” Nam nhân nói rất nhẹ nhàng. Nhưng là cũng có chút mê mang, anh biết từ khi nào? Trong ý thức mơ hồ, anh nhớ mình biết rất nhiều chữ, không chỉ là những từ này. Chẳng qua anh lại không nhớ rõ được điều gì.

“Vậy có biết mình tên là gì không?” Hướng Thanh Lam thử gõ thêm một câu, nam nhân nghiêng đầu một chút, tên, tên?  Anh đã quên mất rồi. Lắc lắc đầu, đối với những việc trước kia anh thật sự không biết gì cả, anh chỉ bắt đầu nhớ được từ khi mình ở trên đường, không xu dính túi, cái gì cũng không hiểu, thiếu chút nữa chết ở ngày mưa kia, nếu không có cô thì có lẽ anh đã không còn tồn tại.

“Chị gọi em là thế nào thì tên em chính là như thế đi.” Nam nhân đột nhiên cười, lộ ra hai hàm răng trắng noãn, tuy rằng anh không có tên, nhưng là có thể đặt, anh muốn cô gái này đặt tên cho anh.

Cô đặt? Hướng Thanh Lam quay đầu, nhìn đến khuôn mặt rất thành thật của anh thì chớp nhẹ hai mắt, cô chống cằm, quả thật đang tự hỏi nên đặt tên gì cho người nam nhân đột nhiên xuất hiện trong thế giới của mình, cái tên, tên gì thì hay đây?

Cô nhìn máy tính, ngón tay gõ trên bàn phím vài chữ, màn hình hiện ra hiện một từ. Cũng chỉ có một từ.

“Thanh.” Nam nhân nhớ kỹ, trong mắt đều là ý cười, giống như vừa có ánh nắng tích lạc ở nơi đó, ấm áp cực kì, hai tay của anh thực tự nhiên đặt ở trên vai Hướng Thanh Lam, tuyệt đối không sợ người lạ, dường như thật sự rất thích cái tên này.

“Thế chị tên là gì?” Anh gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Hướng Thanh Lam cảm giác được nhiệt độ bàn tay anh đang đặt trên vai cô, thật ấm áp, đã rất lâu rồi cô chưa cảm thấy ấm áp như vậy.

Mà Hướng Thanh Lam cũng bắt đầu thất thần, cô tên là gì, đã thật lâu không ai hỏi qua.

Cô cúi đầu, gõ rất nhanh vài chữ.

“Hướng Thanh Lam.” Nam nhân đọc kỹ từng chữ từng chữ, lúc đọc xong rất vui vẻ nở nụ cười: “Tên em là giống tên chị nha, trong tên chị có chữ Thanh, tên em cũng có chữ Thanh, về sau em chính là Thanh.”
Bình Luận (0)
Comment