Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1003

Chương 1003

Hoắc Nhiên không biết làm thế nào chỉ cười nói: “Nếu như em xấu thì ở trên thế giới này có cô gái nào xinh đẹp sao? Rõ ràng là em không chịu tiếp nhận anh mà…… Người ta có ý lại còn nghi oan cho anh không muốn kết bạn với em!”

“Anh thật sự nghĩ tôi xinh đẹp sao?” Vương Giai Tuệ khó tin nhìn Hoắc Nhiên, “Có xinh đẹp hơn mấy cô tình nhân của anh không?”

“Định nghĩa xinh đẹp của mỗi người khác nhau! Trong mắt anh trai anh, chị dâu nhỏ là cô gái xinh đẹp nhất. Ở trong mắt người khác, có lẽ họ sẽ không cảm thấy em xinh đẹp nhưng trong mắt anh em xinh đẹp động lòng người!” Hoắc Nhiên thật lòng nhìn Vương Giai Tuệ.

“Xinh đẹp động lòng người? Tôi còn đang muốn đông chết người đây!” Vương Giai Tuệ hung hãn trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên, thấy Hoắc Nhiên lau mồ hôi, nín khóc mỉm cười.

“Không tức giận sao?” Hoắc Nhiên cẩn thận hỏi lại.

“Tôi giận anh khi nào chứ? Anh vẫn chưa đến mức quan trọng như vậy đâu!” Vương Giai Tuệ quật cường không chịu thừa nhận bản thân bắt đầu để ý Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên thấy Vương Giai Tuệ cười, lập tức thở dài một hơi: “Anh còn tưởng rằng em không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Vào ngày sinh nhật, anh bị thái độ của cô chọc cho tức chết, thật sự muốn từ bỏ.

Một người kẻ lãng tử tình trường như anh sao lại bị con gái dắt mũi chứ?

Nhưng mà không gặp cô, anh cảm thấy thiếu gì đó, không thích hợp chút nào.

Gần đây không lay chuyển trái tim của mình, anh lại mặt dày đi tìm cô. Muốn gặp cô nhưng lại sợ bị cô tổn thương, anh chỉ còn cành dùng mặt nạ ngụy trang cho bản thân, phải giả vờ lạnh lùng vô tình.

“Bác sĩ Mông Cổ làm hỏng chân tôi, bây giờ chưa thể chạy nhảy. Tôi còn muốn tìm anh đòi bồi thường! Anh trốn cũng vô dụng thôi!” Vương Giai Tuệ hung hãn nhìn Hoắc Nhiên, nói một lý do khá gượng ép.

Vương Giai Tuệ nói khiến cho Hoắc Nhiên dở khóc dở cười.

Anh nói không ngừng: “Được, được, được! Anh đền!”

“Hừ!” Vương Giai Tuệ từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Này còn tạm được!”

“Anh đem thân mình đền cho em thì như thế nào?” Hoắc Nhiên chớp chớp mắt phóng điện trêu trọc Vương Giai Tuệ.

Vương Giai Tuệ nghe thấy Hoắc Nhiên nói như vậy, liền xấu hổ đánh về phía anh, dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng hữu lực của anh: “Họ Hoắc kia, anh nói hươu nói vượn cái gì?”

Hoắc Nhiên không né tránh, ngược lại còn ôm cô vào trong ngực: “Em xem, anh khiến chân em tàn phế, anh dùng cả đời để đền cho em, em mới là người buôn bán có lời!”

“Tôi mới không hiếm lạ! Ai cần thì anh đem cho người ta đi!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt đẩy Hoắc Nhiên ra. Không biết vì cái gì, thời điểm bị anh ôm vào lòng, trái tim của cô lại đập loạn nhịp mất rồi.

Người trong lòng cô không phải là Ninh Hạo sao?

Vì cái gì mà cô lại nảy sinh phản ứng với Hoắc Nhiên?

“Anh- một người bị người ta tranh giành cướp đoạt, tại sao khi vào tay em lại biến thành hàng ế rồi hả?” Hoắc Nhiên vuốt cằm, giống như khó hiểu mà suy nghĩ sâu xa.

“Anh nếu là bị người ta tranh giành cướp đoạt, đến bây giờ còn không bị người ta kéo vào nấm mồ hôn nhân sao? Hàng ế phẩm, anh liền thừa nhận đi!” Vương Giai Tuệ cố ý bôi đen Hoắc Nhiên.

“Được, được, được! Anh đầu hàng hai tay. Anh nói không lại em! Hàng ế phẩm như anh ngoan ngoãn chờ đợi người con gái có thể kéo anh vào phần mộ hôn nhân.” Hoắc Nhiên giơ hai tay lên, bất đắc dĩ nhún vai.

Bình Luận (0)
Comment