Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1030

Chương 1030

Trác Liệt vẫn luôn im lặng không nói gì.

Là anh đã quyết định đưa Tề Mẫn Mẫn trở về gặp ông ngoại, nhưng cuối cùng chẳng những không giữ được sinh mệnh cho ông ngoại, mà còn hại Tề Mẫn Mẫn mất đi đứa con đầu lòng.

Anh nhất định sẽ tìm ra kẻ đã nổ súng vào người Tề Mẫn Mẫn, báo thù cho cô!

Trong lúc đám người Tề Mẫn Mẫn đang trên máy bay trở về, thì Cố gia lại loạn thành một đoàn.

“Dì Lý, canh gà hầm đã cho sâm vào chưa?”

“Chu Cầm, phòng của Hoắc trì Viễn đã thu thập xong chưa?”

“Tương Tương, máy bay mấy giờ cất cánh? Bọn họ thế nào bây giờ còn chưa về?”

Bà nội Hoắc một bên chỉ huy người nhà làm tốt công tác nghênh đón Tề Mẫn Mẫn, một bên lo lắng chờ đợi.

Bà nội Hoắc khẩn trương nói với mọi người: “Lát nữa nha đầu kia trở về, các con ai cũng không được phép nói ra chuyện đứa nhỏ… con bé hiện tại khẳng định là vô cùng đau lòng.”

“Bà nội, lời này người dặn chúng con quá nhiều lần rồi.” Hoắc Tương đẩy xe lăn, đưa bà nội đến phòng khách, sau đó đưa một chén trà xanh cho bà, ” Anh con phải 3 giờ sau mới về đến nhà. Bà trước cứ uống chén trà cho tĩnh tâm đã.”

“Cháu, cái đứa nhỏ này! Chế nhạo bà già này phải không?” Bà nội Hoắc bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Tương.

“Cháu nào dám? Cháu biết bà yêu thương chị dâu nhỏ, chúng cháu cũng rất yêu thương chị ấy. Chờ chị ấy về nhà, chúng cháu nhất định sẽ làm lễ cũng đứa nhỏ. Chỉ là bà cũng đừng khẩn trương. Con cũng sắp hôn mê đến nơi rồi!” Hoắc Tương khoa trương nói.

Bà nội Hoắc đặt ly trà đến trên bàn, than nhẹ một tiếng: “Bà cũng không muốn như vậy đâu. Nhưng trong lòng bà rất khó chịu.”

“Mẹ, mẹ nên nghĩ thông suốt một chút. Tiểu Viễn cùng Tề Mẫn Mẫn đều còn trẻ.” Chu Cầm từ trên lầu ôm chăn xuống, nghe thấy lời mẹ chồng nói liền an ủi bà.

“Mẹ cũng không phải khổ sở việc đứa nhỏ không còn, mà là mẹ đau lòng thay Tề Mẫn Mẫn. Con bé vừa mới mất đi ông ngoại, liền mất luôn đứa nhỏ. Thân thể nhỏ bé kia làm sao có thể chịu đựng được?” Bà nội Hoắc thở dài một hơi.

“Ai cũng không muốn xảy ra loại sự tình này. Thật không may lại rơi trên đầu Tề Mẫn Mẫn.” Chu Cầm cũng nối gót theo sau than thở một tiếng.

“Mẹ, mẹ ôm chăn làm gì?” Hoắc Tương kỳ quái hỏi.

“Anh con đã mấy ngày không về nhà ngủ, chăn có chút ẩm ướt, mẹ đi hong cho mấy đứa.” Chu Cầm lập tức trả lời.

“Để con tới.” Hoắc Tương nhận lấy chăn, cười nói, “Mẹ đi an ủi bà nội đi.”

“Nhất định phải phơi nơi có ánh nắng mặt trời đấy.” Chu Cầm lo lắng dặn dò Hoắc Tương.

“Biết mà! Con sẽ hong chăn!” Hoắc Tương làm nũng cười nói.

“Con không nói, mẹ còn tưởng con chỉ biết gõ bàn phím, viết viết, vẽ vẽ.” Chu Cầm chế nhạo một câu.

Con gái của bà cũng không giống với những cô gái bình thường, nấu ăn không biết, việc nhà cũng sẽ không quản. Con bé cũng không hiền lành, nhưng bàn về sự nghiệp thì cũng không có mấy cô gái có thể hơn nó.

Có đôi khi bà nghĩ, chính mình đã nuôi nấng con bé thành như vậy, tới cùng là thành công hay vẫn là thất bại. Phụ nữ mạnh mẽ tuy được người đời kính trọng, nhưng lại chẳng có mấy người đàn ông dám cưới.

Bà phải tới khi nào mới thành công gả con gái ra ngoài đây?

Nhớ tới chủ nghĩa không kết hôn của Hoắc Tương, bà liền đau đầu.

Bình Luận (0)
Comment