Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1621

Chương 1621

“Trước tiên chưa báo cảnh sát vội!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng trả lời.

“Vâng!” Người mặc đồ đen gật đầu, liền lui sang một bên, nhìn cửa xe được đóng lại.

………………………..

Nhìn Tề Bằng Trình được đưa vào phòng phẫu thuật, Tề Mẫn Mẫn rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, té xỉu trong lòng Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn nhanh chóng bế cô vào phòng cấp cứu, nhìn thấy người bạn cũ lập tức gọi:”Lão Vương, cứu người!”

Người tên là lão Vương lập tức giao người bệnh trong tay cho hộ lý:”Truyền nước theo dõi thêm 30 phút nữa.”

Anh chạy đến bên cạnh Hoắc Trì Viễn, lấy ống nghe ra kiểm tra cho Tề Mẫn Mẫn.

“Để tôi!” Hoắc Trì Viễn chủ động đoạt lấy ống nghe, sốt ruột đặt lên tim Tề Mẫn Mẫn. Nghe xong trong chốc lát, liền đặt lên những chỗ khác trên người cô.

“Vị mỹ nữ này là gì của cậu vậy? Sao lại căng thẳng như vậy?” Lão Vương vui vẻ nhẹ nhàng, đứng một bên trêu chọc.

Anh đã chữa trị cho bao nhiêu bệnh nhân, nhìn cô bé này liền biết không có gì trở ngạt, nhưng Hoắc Trì Viễn lại căng thẳng giống như đối phương bị bệnh nan ý. Hay đây chính là người vợ nhỏ này của anh trong lời đồn?

“Vợ tôi!” Hoắc Trì Viễn không thèm để ý đến lão Vương trêu chọc, lạnh lùng ra lệnh, “Còn không mau đi dặn dò bác sĩ đi?”

“Chỉ là bi thương quá độ, truyền nước là được.” Lão Vương cười đi sang bên kia bắt đầu dặn dò bác sĩ.

Tề Mẫn Mẫn từ từ tỉnh lại, cảm thấy trên tay đau nhói.

“Đừng nhúc nhích!” Hoắc Trì Viễn nắm chặt tay Tề Mẫn Mẫn, đau lòng ra lệnh. Anh biết cô sợ tiêm, có thể nhẫn nại chịu đau. Nhưng hiện gì cô đang bi thương quá độ, đành phải truyền chút chất lỏng này.

“Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn mắt nhìn bốn phía, chỉ có bác sĩ và hộ lý di chuyển xung quanh giường bệnh nhân.

Đây là phòng cấp cứu sao?

Ba còn đang cấp cứu, sao cô có thể nằm đây được?

Cô vừa muốn đứng dậy, cảm giác được mu bàn tay đau đớn.

“Truyền nước xong mới được đi. Nằm xuống!” Giọng nói của Hoắc Trì Viễn tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất nghiêm khắc.

“Sao em có thể nằm ở đây được? Em muốn nhìn thấy ba!” Tề Mẫn Mẫn rút phắt kim tiêm ra, bất chấp mu bàn tay tóe máu, xoay người nhảy xuống giường bệnh.

Hoắc Trì Viễn ôm cổ cô, mạnh mẽ kéo cô lên giường bệnh, vừa ấn cô nằm xuống vừa gọi hộ lý tiêm cho cô thêm lần nữa.

“Hoắc Trì Viễn!” Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, nước mắt giàn dụa,”Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Ba em đang cấp cứu!”

“Anh nhất định phải tàn nhẫn!” Hoắc Trì Viễn đau đớn nhìn Tề Mẫn Mẫn, “Bởi vì anh không thể mất em!”

Bình Luận (0)
Comment