Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 392

Chương 392

Đột nhiên cô muốn biết Hoắc trì Viễn đã từng yêu Tưởng Y Nhiên như thế nào. Yêu sâu đậm như thế nào mà suốt năm năm trời anh vẫn không thể quyên được.

Dù sao, Hoắc trì Viễn đã không muốn tái hợp với cô, nếu biết cô vào đây thì hậu quả nghiêm trọng nhất cũng chỉ ly hôn mà thôi.

Tề Mẫn Mẫn kiên định đẩy cửa, đi vào căn phòng chứa đầy kỷ niệm của Hoắc trì Viễn.

Cô ôm gối ngồi dựa vào ghế sô pha, một tay cầm điều khiển mở màn chiếu lên.

Trên màn ảnh xuất hiện Hoắc trì Viễn – người cô ngày nhớ đêm mong. Anh đang giơ máy quay phim quay anh và Tưởng Y Nhiên. Anh nở nụ cười tươi rói, sáng lạn như ánh mặt trời. Khác hẳn với Hoắc trì Viễn lạnh lùng như núi băng ngàn năm mà cô biết.

Tề Mẫn Mẫn thấy một Hoắc trì Viễn như vậy thì hốc mắt đỏ lên.

Vui vẻ như thế cũng chỉ có Tưởng Y Nhiên cho Hoắc trì Viễn mà thôi.

Cho nên mặc kệ Tưởng Y Nhiên có đẹp hay không thì cô ấy vẫn thắng.

Ánh mắt Tề Mẫn Mẫn ghen tị nhìn cô gái đang chụp chung với Hoắc trì Viễn. Đột nhiên cô cảm thấy tự ti.

Đoạn clip chiếu đến hình ảnh của Tưởng Y Nhiên. Cô ấy vẫn xinh đẹp như cũ. Cô còn có thể cảm nhận được nội tâm đẹp, phong cách ưu nhã, xuất chúng không nhiễm bụi trần.

Một người đẹp như thế chắc chắn nội tâm cũng rất đẹp.

Tề Mẫn Mẫn hâm mộ nhìn Tưởng Y Nhiên – người trở thành bảo bối của Hoắc trì Viễn.

Cô cảm thấy bản thân giống như một tên trộm, đi rình mò hạnh phúc của người khác để rồi bản thân thấy cô đơn.

Cô không thể khiến Hoắc trì Viễn vui vẻ như vậy, cô chỉ mang lại đau khổ và bất hạnh cho anh mà thôi.

Cô cực kỳ hâm mộ Tưởng Y Nhiên cho dù cô ấy đã nằm dưới mồ sâu.

Bụng dường như càng đau hơn. Cô dùng lực ấn bụng, đau đến mức ngất xỉu.

Sáng hôm sau, cô lạnh quá mà tỉnh lại. Đầu đau, bụng cũng đau. Cô cố gắng chịu đựng đau đớn mà đứng dậy phát hiện hai chân như đeo chì.

“Cảm rồi sao?” Cô sờ trán, cảm thấy hơi nói. Thành phố A cuối tháng 11 cho dù chỉ hơi gió thôi cũng cực kỳ lạnh. Cô không mặc áo khoác lại ngồi dưới cả đêm, không cảm lạnh mới lạ. Cô vừa ho, vừa yếu ớt đi bộ ra ngoài.

Ngoài cửa, có một đôi giầy da bóng loáng.

Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy khuôn mặt cô vẫn ngày nhớ đêm mong.

Cô giơ tay lên, run rẩy giơ tay lên mặt Hoắc trì Viễn. Chưa kịp chạm tới, đôi tay lạnh lẽo của anh đã bắt lấy tay cô.

“Ai cho phép em tiến vào căn phòng này?” Hoắc trì Viễn gỡ tay Tề Mẫn Mẫn ra, lạnh lùng lay cô.

Tề Mẫn Mẫn bị lay khiến đầu càng thêm khó chịu, cô suy yếu nói: “Thực xin lỗi. Cửa không có khóa, em nghĩ…”

“Em nghĩ gì? Nghĩ muốn đến xem người bị em đâm chết sao?” Hoắc trì Viễn lãnh huyết chất vấn. Bên trong cánh cửa này cất chứa thống khổ nhiều năm qua của anh. Tề Mẫn Mẫn bước vào căn phòng này khiến anh kích động đến không khống chế được.

“Đúng!” Ánh mắt Tề Mẫn Mẫn nhìn thẳng Hoắc trì Viễn, kiên định nói, “Em tò mò, em muốn biết người phụ nữ khiến anh vẫn luôn nhớ mãi không quên rốt cuộc đẹp đến cỡ nào!”

“Xem xong rồi sao? Thế em cảm thấy thế nào?” Hoắc trì Viễn cười lạnh, nhếch lên môi mỏng. Anh không muốn để cho Tề Mẫn Mẫn phá đi sự tĩnh lặng vốn có nơi đây.

“Tê tâm liệt phế a…” Tề Mẫn Mẫn chua sót cười cười.”Tự biết xấu hổ không bằng.”

Bình Luận (0)
Comment