Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 720

Chương 720

Tề Bằng Trình dừng xe bên bờ sông, thấy Tề Mẫn Mẫn ngồi cạnh một người đàn ông xa lạ. Sợ con gái gặp chuyện không may, ông vội vàng khóa xe, vội vàng chạy đến: “Bé con!”

“Ba?” Tề Mẫn Mẫn nghe thấy giọng nói của ba thì kinh ngạc ngẩng đầu lên. Lúc cô thấy ánh mắt vui mừng của ba, lập tức đứng dậy, nhào vào lòng ông, “Ba!”

“Con gái bảo bối! Ba tìm được con rồi!” Hai tay Tề Bằng Trình run rẩy ôm con gái.

“Ba, Hoắc trì Viễn không cần con!” Tề Mẫn Mẫn đau lòng khóc lên. “Con đã gọi điện rất nhiều lần, gửi bao nhiêu tin nhắn nhưng anh ấy không trả lời. Nhất định anh ấy giận con, không cần con nữa! Tội của con không thể tha thứ được!”

“Nó không cần con là tổn thất của nó! Con gái yêu quý, về nhà với ba đi! Con đáng yêu, lương thiện như vậy, không sợ không ai yêu!” Tề Bằng Trình đau lòng phát điên. Tại sao Hoắc trì Viễn có thể nhẫn tâm tổn thương Tề Mẫn Mẫn như vậy? Chỉ là một sự vô tình không đáng được tha thứ sao? Ông chắc chắn không thể tha thứ hành vi hôm nay của Hoắc trì Viễn. Hoắc trì Viễn đã bị ông loại. Cho dù sau này, Hoắc trì Viễn có quỳ xuống cầu xin ông, ông cũng không giao con gái cho cậu ta nữa.

“Nhưng mà con yêu Hoắc trì Viễn! Tim con rất đau!” Tề Mẫn Mẫn ôm hông ba, đau khổ khóc lớn.

“Con còn trẻ. Tình yêu rồi sẽ qua đi!” Tề Bằng Trình phiền muộn nói.

“Tình yêu rồi sẽ qua sao? Ba, con hẳn sẽ không như thế! Con biết con sẽ không thể thay đổi được trái tim mình. Con chỉ yêu Hoắc trì Viễn!” Đôi mắt Tề Mẫn Mẫn rưng rưng, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

“Đứa nhỏ ngốc nghếch này!” Tề Bằng Trình đau lòng vuốt ve mái tóc của con gái.

“Tề tiên sinh, gió lớn, trời giá rét, ngài nên nhanh chóng đưa Tề tiểu thư về nhà đi.” Tần Viễn Chu nhìn thấy Tề Bằng Trình xuất hiện, liền quan tâm đề nghị. Cha của Tề Mẫn Mẫn đã đến đây, nhiệm vụ của anh coi như có thể hoàn thành. Anh báo bình an cho Ninh Hạo, sau đó sẽ nhanh chóng lên máy bay trở về thành phố B.

“Cậu là?” Tề Bằng Trình nghi ngờ nhìn Tần Viễn Chu.Người đàn ông này mặc dù có chút quen mặt, nhưng cũng không phải người quen gì trong trí nhớ của ông. Ông không biết tới cùng là đã gặp qua người này ở đâu rồi.

“Cháu là anh họ của Ninh Hạo- Tần Viễn Chu. Đưa Tề tiểu thư bình an giao vào trong tay ngài, nhiệm vụ của cháu coi như đã xong. Nếu không thì Ninh Hạo sẽ làm thịt cháu mất.” Tần Viễn Chu nửa đùa nửa thật cười nói.

“Tần Viễn Chu? Là thị trưởng Tần- Tần Viễn Chu của thành phố B?” Tề Bằng Trình lúc này mới hiểu được tại sao ông lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Ông ngày thường cũng sẽ quan tâm một chút tới tình hình chính trị cho nên cũng đã từng nhìn thấy tin tức về Tần Viễn Chu.

“Vâng ạ!” Tần Viễn Chu tao nhã vươn tay, bắt tay cùng với Tề Bằng Trình, xong tiện cười nói, “Cháu muốn trở về thành phố B. Ngài hãy chăm sóc thật tốt cho Tề Mẫn Mẫn nhé!.”

Tề Bằng Trình nhìn đến túi du lịch bên chân Tần Viễn Chu, liền quan tâm nói: “Tôi đưa cậu ra sân bay.”

“Quá phiền toái rồi. Ngài vẫn là nên nhanh chóng đưa Tề tiểu thư về nhà đi. Cháu gọi Taxi cũng rất nhanh mà.” Tần Viễn Chu cự tuyệt đề nghị của Tề Bằng Trình, nhấc túi du lịch lên rời đi.

Lúc này, Hoắc Nhiên dừng xe bên bờ sông cách đó không xa. Thời điểm anh nhìn thấy Tần Viễn Chu, ánh mắt liền có chút sửng sốt. Người đàn ông này ai?

Tần Viễn Chu nhìn thấy Hoắc Nhiên liền cười nhạt một cái coi như chào nhau, nhạt đến nỗi Hoắc Nhiên suýt nữa cũng không nhận ra, sau đó anh kéo túi du lịch, tiêu sái bước qua người Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua Tần Viễn Chu, nghi hoặc nhìn Tề Bằng Trình: “Bác trai, kia là ai vậy ạ?”

“Anh họ của bạn học Tề Mẫn Mẫn.” Tề Bằng Trình đáp.

“Không phải người xấu là tốt rồi.” Hoắc Nhiên lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán.

“Hoắc Nhiên, sao anh lại tới đây?” Tề Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn Hoắc Nhiên.

Bình Luận (0)
Comment