Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 871

Chương 871

Chỉ cần Dương Nguyệt Quyên còn là vợ ông một ngày, ông liền không để cho đứa con gái thứ 3 xuất hiện trong cuộc đời của mình.

Chỉ là đối với Dương Nguyệt Quyên, ông thực sự thấy rất phiền.

Thậm chi có đôi khi ông nghĩ tới, cho dù tuổi già có cô đơn một mình, cũng tốt hơn so với cưới một người phụ nữ như Dương Nguyệt Quyên.

Một bước sai, cả đời liền sai.

Dương Nguyệt Quyên ngơ ngẩn nhìn Tề Bằng Trình, hàm chứa nước mắt hỏi: “Ông không chê tôi già?”

“Già hay không già cho đến bây giờ cũng không phải là vấn đề của chúng ta. Nhanh ngủ đi.” Tề Bằng Trình nói xong, tiện xoay người, chỉ chừa lại một bóng lưng lạnh lẽo cho Dương Nguyệt Quyên.

Dương Nguyệt Quyên theo Tề Bằng Trình nằm xuống, tay ôm lấy thắt lưng ông: “Bằng Trình, thực xin lỗi. Đều do tôi. Tôi không có tin vào bản thân mình, tôi không nên hoài nghi ông. Tôi biết ông không phải là loại đàn ông chuyên đùa bỡn cấp dưới.”

“Ngủ đi.” Tề Bằng Trình thở dài, cũng không có đẩy tay Dương Nguyệt Quyên ra.

Nghĩ lại ông cũng không phải không hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của bà.

Ông đối với Tề Mẫn Mẫn xác thực là quá mức cưng chiều, để cho con bé 18 năm qua đều sống cuộc sống của một công chúa, ông thay con bé đỡ tất cả mưa gió, lại quên con gái mình cũng là một mầm non nhỏ cần được mài dũa. Một khi mất đi che chở, bảo bối của ông chỉ sợ sẽ không chịu nổi mưa gió mà bị bẻ gẫy.

Xem ra ông nên nghĩ một phần di chúc ven toàn.

Vạn nhất ngày nào đó đến, với tính cách không tranh không đoạt của Tề Mẫn Mẫn, sợ là sẽ phải chịu ủy khuất.

Hi vọng lúc đó, Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc trì Viễn đã ân ái ngọt ngào bên nhau.

“Bằng Trình, đã rất lâu rồi ông không muốn tôi. Tôi còn tưởng rằng ông ở bên ngoài có phụ nữ. Cho nên mới có thể nói những lời khó nghe như thế. Ông sẽ không giận tôi nữa chứ?” Dương Nguyệt Quyên thật cẩn thận hỏi.

“Thân thể sau khi phẫu thuật của tôi khá suy yếu, cho nên lực bất tòng tâm.” Vì để trấn an Dương Nguyệt Quyên, Tề Bằng Trình không tiếc bôi nhọ năng lực của chính mình. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tôi đây ngày mai sẽ bồi bổ cho ông, sáng sớm sắc thuốc, ngày nấu cháo tẩm bổ cho ông.” Dương Nguyệt Quyên nín khóc mỉm cười.

“Bà vẫn nên nghỉ ngơi đi! Tôi không muốn uống.” Tề Bằng Trình không dấu vết lấy tay Dương Nguyệt Quyên ra, tắt đền tường, giả vờ ngủ.

Tề Mẫn Mẫn vừa ăn bữa sáng, vừa nghĩ tới lời Hoắc trì Viễn nói “Bỏ trốn”, trên mặt không dấu được ý cười, cảnh xuân tươi đẹp, để cho cả người cô giống như ánh mặt trời chói mắt.

Tề Bằng Trình đem toàn bộ thay đổi này đặt vào trong mắt, yêu thương cùng quyến luyến không muốn rời xa đan xen.

Con gái lớn không giữ được trong nhà sao?

Ông cười gắp cho Tề Mẫn Mẫn miếng thịt bò: “Đừng chỉ có gặm bánh mỳ.”

“Cảm ơn ba!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ thè lưỡi với ba cô.”Cũng chỉ có người hiểu con nhất!”

Cô nhớ tới tuy ở cùng với Hoắc trì Viễn, nhưng anh cũng chưa từng chú ý tới việc cô gặm bánh mỳ khô.

“Con là bảo bối của ba mà.” Tề Bằng Trình nhéo nhéo đôi má của Tề Mẫn Mẫn, thanh âm khàn khàn nói.

Tề Mẫn Mẫn làm mặt quỷ với Tề Bằng Trình, tươi cười càng thêm sáng lạn.

Bình Luận (0)
Comment