Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 180


Quyền Dạ Khiên nhíu mày: “Là do mắt tên đó bị mù, xem trân châu là mắt cá! Em gái anh là người con gái tốt nhất trên đời, dù là ai cũng không xứng, Dụ Lâm Hải còn chẳng đủ tư cách xách giày cho em nữa là!”
Anh em bọn họ luôn nhất trí về khoảng cưng chiều em gái này, cũng rất hẹp hòi, nhìn người nào cũng không vừa mắt, cải trắng nhà mình trồng, sao có thể để heo ủi đi mất được?
Nam Mẫn chỉ cười, cô vẫn thấy chuyện may mắn nhất đời mình chính là có được năm người anh này, đó là tài sản quý giá nhất mẹ để lại cho cô trong cuộc sống.

“Không nói đến cái gã đàn ông đáng ghét đó nữa, nếu em đã ly hôn rồi thì chẳng còn quan hệ gì.

Lần này trở về, em chỉ có một lý tưởng, đó là quản lý tập đoàn Nam Thị thật tốt, đó là tài sản bố mẹ em khó khăn lắm mới gầy dựng được, không thể để mất trong tay em, tất nhiên càng không thể để Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc phá hủy”, vẻ mặt Nam Mẫn đầy kiên quyết: “Những chuyện rách nát bọn họ làm, em sẽ tính lần lượt từng món nợ một”.

Quyền Dạ Khiên gật đầu: “Bọn anh sẽ không để em chiến đấu một mình, nếu anh đã trở về, Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc sẽ không nhảy nhót được nữa”.

Anh ta lại hỏi: “Đám người định bắt cóc em hôm nọ, nói là Lí Bân cử tới? Là ai thế?”
“Không phải nhân vật máu mặt gì, chỉ là một cậu ấm đời thứ hai và một cô gái mới nổi trên mạng”.

Nam Mẫn kể sơ lại chuyện khúc mắc của mình và nhà họ Lý cho anh ta nghe, bất đắc dĩ thở dài: “Cũng tại em, bỏ đi ba năm, bây giờ con chó con mèo gì cũng dám chạy tới giương oai trước mặt em”.


Cô giơ ly rượu lên, khẽ chạm ly với Quyền Dạ Khiên, nhếch môi: “Em sẽ cho bọn họ biết, ai mới là người làm chủ thành phố Nam này”.

Quyền Dạ Khiên cũng cười lên, cuối cùng sự khí phách của em gái nhỏ cũng đã trở về.

Hai người vừa tán gẫu vừa uống.

Nam Mẫn lau miệng, hỏi Quyền Dạ Khiên: “Không nói về em nữa, anh hai, mấy năm nay anh đã đi rất nhiều nơi đúng không?”
“Ừm”.

Quyền Dạ Khiên bóc một hạt đậu phộng nhét vào miệng, híp mắt, nhớ lại những nơi mình đã đi trong hai năm qua, Nam Mẫn càng nghe lòng càng trở nên nặng nề, đó đều là những nơi mẹ đã đi qua.

“Có điều tra được gì không?”, tay cô cứ siết chặt lấy ly thủy tinh, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng.


Quyền Dạ Khiên lắc đầu, vẻ mặt tăm tối không thấy rõ: “Bọn họ không thừa nhận, nhưng anh chẳng tin một kẻ nào cả.

Cái chết của mẹ và bố nhỏ chắc chắn có bọn họ nhúng tay vào.

Kẻ đứng đằng sau rốt cuộc là ai vẫn chưa xác định được”.

Vẻ mặt anh ta chợt hiện lên nụ cười xơ xác tiêu điều: “Nếu không chịu nhận, thì cứ giăng lưới bắt hết, thà giết lầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một con cá!”
Nam Mẫn nắm lấy tay anh ta, trầm giọng nói: “Thù thì phải báo, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của các anh.

Anh hai, nhớ kỹ những lời mẹ nói trước khi ra đi, đừng để em lo lắng”.

Quyền Dạ Khiên nhìn gương mặt giống mẹ của em gái nhỏ, dường như bên tai lại vang lên giọng nói bá đạo lại không mất vẻ dịu dàng kia: “Trời đất bao la cũng không thể bằng tính mạng các con, tất cả đều phải sống cho thật tốt, có nhớ không?”
Nhớ tới sự dạy bảo ân cần của mẹ dành cho anh ta khi còn sống, gương mặt lạnh lẽo của Quyền Dạ Khiên bỗng nứt vỡ, nam nhi thân cao bảy thước lệ tuôn rơi.

“Em gái, anh nhớ mẹ quá”.

Nam Mẫn ôm anh hai, cũng không nhịn được đỏ mắt, cô cũng có khác gì đâu?.

Bình Luận (0)
Comment