Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 231


Anh cong môi, cười rộ lên trong ánh mặt trời: “Tôi khá là mong chờ đấy”.


Triển lãm Hoa Hồng trải dài mấy con phố, không chỉ là những bó hoa hay chậu hoa hồng, mà họ còn dựng lên một bức tường hoa hồng trải dài cả cây số, tượng trưng cho bậc thang tình yêu “nắm lấy tay nhau”.

Ngoài ra, còn có mưa hoa hồng đầy lãng mạn, bay lả tả, hệt như “tuyết rơi ngày xuân”, cũng tạo thành một cảnh tượng phồn hoa.

Các cặp đôi đều nắm lấy tay nhau, cảm nhận bầu không khí còn nồng nàn hơn cả lễ tình nhân này, họ thường ôm chầm lấy nhau hôn thật nồng cháy.

Có vài gương mặt mới nổi trên mạng mặc Hán phục ra để chụp hình, cũng có cô dâu đến chụp ảnh cưới, vân vân và mây mây.

Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải thong thả sải bước đi tới trong bầu không khí cháy bỏng đó, tay Nam Mẫn đã bị người nào đó nắm lấy.


Cô giật mình, vội vàng muốn rụt lại: “Anh làm cái gì thế?”
Dụ Lâm Hải lại nắm thật chặt, không chịu buông, ghé vào tai cô khẽ nói: “Đây là lần đầu tiên tôi tới sự kiện lớn thế này, có hơi căng thẳng”.

“Căng cái…”’
Nam Mẫn suýt chút nữa chửi thề, cũng may lễ nghĩa được học trong suốt những năm qua đã ngăn cản cô, nhưng cô vẫn không thể nhịn được trừng mắt nhìn Dụ Lâm Hải.

Da mặt tên này sắp dày bằng cả vách tường rồi, sao trước kia cô lại không phát hiện ra nhỉ.

Đúng là tình yêu dễ khiến con người ta mù quáng mà, sự mù quáng đó đã khiến cô không thể nhìn thấy, khiến cô nghĩ rằng Dụ Lâm Hải khác với những người đàn ông ngoài kia, thật ra thì đàn ông trên đời này đều giống nhau cả.

Cũng chỉ ra vẻ đứng đắn, nhưng trong đầu lại hết sức đen tối.

Không biết anh căng thẳng thật hay giả, nhưng đúng là lòng bàn tay anh có hơi ướt, Nam Mẫn bị anh nắm tay, không thể rụt lại được, bèn dứt khoát mặc kệ anh.


Trong tình huống này, nắm tay là chuyện hết sức bình thường, không nắm mới trở thành chuyện lạ.

Sải bước trong biển hoa, cánh hoa rực rỡ chậm chạp rơi xuống từ trên bầu trời, vừa đẹp lại lãng mạn, rất nhiều người trong quảng trường trầm trồ khen ngợi, Nam Mẫn cũng nở nụ cười trong bầu không khí đó.

Dụ Lâm Hải cứ thế nhìn người con gái bên cạnh, rất lâu rồi anh không được nhìn thấy nụ cười thoải mái vui vẻ trên mặt cô, rực rỡ như thế, tràn đầy sức sống như thế.

Rất nhiều cặp đôi kiềm lòng không đậu trao nhau nụ hôn nồng cháy, Dụ Lâm Hải khẽ gọi: “Tiểu Mẫn”.

Nam Mẫn đang đắm chìm trong bầu không khí lãng mạn, lơ đãng quay đầu lại, vừa mới nhìn thấy ánh mắt anh thì môi đã bị anh khóa chặt.

Bấy giờ, bọn họ hệt như một cặp đôi hết sức bình thường, trong bầu không khí lãng mạn, có được một nụ hôn nồng nhiệt.

Bọn họ có thể hôn đến khi đất trời không còn nữa, nếu như không có ai ngắt ngang…
“Anh Hải!”
Bên tai là tiếng gọi đầy chói tai, ngay sau đó, một lực đẩy thật mạnh đã tách Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải ra, còn đẩy cô sang một bên..

Bình Luận (0)
Comment