Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 272


“Trông mong ông mềm lòng còn không bằng hy vọng lợn nái biết leo biết”.

Gương mặt Nam Lâm không cảm xúc, lạnh lẽo nhìn bố ruột của mình: “Nhiều năm như vậy, ông chẳng hỏi han gì tới tôi, Hà Hân đã làm nhiều chuyện thất đức với tôi như vậy ông đều nhắm mắt làm ngơ, bây giờ lại muốn quan tâm tới tôi rồi sao?”
Muộn rồi!
“Tao là bố mày! Bất cứ lúc nào cũng có thể quản giáo mày, muốn đánh liền đánh, muốn mắng liền mắng, thế nào, tao còn không thể hỏi đến mày sao?”
Nam Ninh Trúc lại bắt đầu sừng sộ.

Gương mặt Nam Lâm quật cường nhìn thẳng vào ông ta, không hề có ý cam chịu.

Nam Mẫn lạnh lùng nói: “Chú ba, không phải chú vẫn luôn nói con gái là hàng lỗ vốn sao, nếu chú đã có con trai, vậy còn quan tâm tới con gái làm gì.


Lúc nên nuôi dưỡng thì không nuôi, ngay cả trách nhiệm của một người làm bố cũng không có, còn muốn thực hiện quyền lợi của người bố, chú hãy tự vấn lương tâm mình trước khi đánh đập, mắng mỏ, chú xứng sao?”
Nam Ninh Trúc bị Nam Mẫn chặn họng tới tái xanh mặt, ông ta cảm thấy hai chị em này thực sự là cá mè một lứa, cố tình tới chọc tức ông ta!
Nam Ninh Bách vốn dĩ ở một bên khoanh tay đứng nhìn trò vui đến hăng say, nhưng thấy em trai mình bị hai cô gái chọc giận tới thở phì phò, không biết vì sao đặc biệt muốn phá lên cười.

Hay cho chú ngày ngày đắc ý trước mặt tôi, đổi phụ nữ còn thường xuyên hơn so với việc tôi đổi quần áo, bây giờ nội bộ rối ren rồi phải không, đáng đời!
Thường đi bộ bờ sông, làm gì chuyện không ướt giày?
“Anh hai, anh nghe xem, đây là những lời mà bậc con cháu nên nói sao? Bọn trẻ nhà chúng ta thế nhưng càng ngày càng ngỗ ngược rồi”, Nam Ninh Trúc không cãi thắng được bọn họ chỉ có thể lấy quy củ ra nói.

Nam Nhã, người bị lôi kéo vào mắng chửi cũng không vui vẻ gì: “Chú ba, cháu không trêu chọc gì tới chú, chú mắng thì mắng nhưng cũng cũng đừng kéo cháu vào”.


Nam Ninh Trúc trợn trừng hai mắt.

“Được rồi được rồi”.

Nam Ninh Bách kịp thời tiến lên giảng hoà: “Sao lại nóng nảy như vậy, vừa bước vào cửa đã muốn đánh muốn giết, suy cho cùng thì chúng ta mới là người một nhà, có chuyện gì không thể ngồi xuống từ từ nói sao?”
Ông ta đẩy Nam Ninh Trúc ngồi xuống ghế, Nam Ninh Trúc cũng thuận theo đó xuống nước, cuối cùng cũng tìm được lại chút thể diện.

Sau khi uống một ngụm nước hòa hoãn lại, ông ta nhấc tay chỉ vào Nam Lâm quát: “Lát nữa mày thu dọn đồ đạc trở về nhà với tao rồi từ chức ở Nam Thị đi, tao sẽ tìm cho mày một công việc khác, sau khi về thì nhận lỗi với mẹ nhỏ của mày”.

“Không!”, Nam Lâm nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối.

Cô biết chuyến trở về này Hà Hân sẽ không bỏ qua cho mình, chắc chắn sẽ muốn cái mạng nhỏ này của cô!
Nam Ninh Trúc một phát vỗ bàn: “Nếu mày còn dám thốt ra một từ ‘không’ với tao, mày có tin tao đánh gãy chân mày không?”.

Bình Luận (0)
Comment