Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 363


Ông cụ Dụ nghe vậy lại lắc đầu: “Sợ rằng rất khó, theo ông được biết, bậc thầy Ngọc Tâm vẫn luôn làm việc độc lập, ngay cả ông cũng rất ngạc nhiên khi lần này cô ấy có thể lựa chọn hợp tác cùng trang sức Nam Thị”.

Đôi mày lưỡi mác của Dụ Lâm Hải nhíu chặt: “Ý của ông là có lẽ bậc thầy Ngọc Tâm chỉ có một đòn tung hỏa mù của trang sức Nam Thị?”
“Không thể loại trừ khả năng này, dù gì thì bậc thầy Ngọc Tâm đến hiện tại đều chưa từng xuất hiện trước công chúng”.

Dụ Lâm Hải suy tính một hồi lại hỏi tiếp: “Ông từng gặp bậc thầy Ngọc Tâm thuở nhỏ rồi sao?”
“Lão Văn nói với cháu à, đúng là thứ nhiều chuyện”.

Ông cụ Dụ bất mãn bĩu môi: “Gặp qua, nhưng đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, vả lại lúc đó Ngọc Tâm vẫn chỉ là một cô nhóc, ngoại hình còn chưa nảy nở, hiện tại chắc chắn đã là dáng vẻ khác”.

“Cháu nghe lão Văn nói rằng ông có sưu tầm hai tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm, có thể cho cháu xem một chút được không?”
Không hiểu vì sao trong lòng Dụ Lâm Hải luôn lờ mờ có một loại dự cảm.


Giữa anh và bậc thầy Ngọc Tâm có một loại duyên phận mơ hồ mang đến cho anh cảm giác họ cuối cùng cũng sẽ có cơ hội gặp mặt.

Ông cụ Dụ cau đôi mày trắng, trong đó có một loại thương tiếc nói không nên lời.

“Ông quả thực có thu thập nhưng vài năm trước hoạt động xoay vòng tiền vốn của tập đoàn không được tốt lắm, cậu ba của cháu lại đầu tư thất bại nợ người khác rất nhiều tiền nên có tới van xin ông, ông chỉ đành bán những thứ đó ra ngoài”.

Dụ Lâm Hải lộp bộp trong lòng: “Trong số đó có tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm?”
“Tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm xưa nay đều vô giá, không chỉ có giá trị sưu tầm hơn nữa còn có thể tăng giá, ông cũng không nỡ, nhưng ai ngờ người kia lại nhìn trúng tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm”.

Ông cụ Dụ cũng rất bất lực về chuyện này, hiện tại nghĩ lại vẫn dâng lên một trận quặn thắt tim gan.


Tâm tình chờ mong của Dụ Lâm Hải rơi vào thất vọng, xem ra lại phải trở về tay không rồi.

“Nhưng theo như ông được biết, người mua lúc đầu vẫn chưa bán những thứ đó, bây giờ độ phổ biến của bậc thầy Ngọc Tâm lớn như vậy, ước tính giá sẽ cao gấp mấy lần so với năm đó”.

Hai mắt Dụ Lâm Hải sáng lên: “Là ai đã mua vậy ạ?”
“Một nhà sưu tập có tiếng ở thành phố Lâm”, ông cụ lục mở ngăn kéo tìm ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho cháu trai.

Dụ Lâm Hải nhận lấy, nhìn tới địa chỉ bên trên, nói lời cảm ơn với ông cụ Dụ xong liền lập tức muốn ra ngoài, nhưng vừa quay người liền thấy mẹ của mình- Dụ Phượng Kiều đang ngồi trên xe lăn dừng trước cửa phòng làm việc.

Dụ Phượng Kiều lãnh đạm liếc mắt nhìn con trai, cũng lười phải nói thêm một câu thừa thãi vô ích với anh, mà hỏi thẳng:
“Còn một tuần nữa là tới sinh nhật Nam Mẫn rồi, con chuẩn bị làm thế nào?”
Lông mi Dụ Lâm Hải khẽ rung động, bất giác có chút lơ đễnh.

Sắp tới sinh nhật của cô rồi sao?
Thấy dáng vẻ sững sờ kinh ngạc đến mắt thường cũng có thể nhìn ra này của con trai, gương mặt Dụ Phượng Kiều tức khắc tỏ vẻ không hài lòng, đôi mày thanh mảnh của bà khẽ nhướng, nghiêm khắc trách mắng..

Bình Luận (0)
Comment