Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 439

Chương 439

Nam Mẫn nhận lấy danh thiếp, nghe cô ta nói xong lập tức ngước đầu lên, chạm vào tầm mắt Dụ Lâm Hải.

Ánh mắt anh đầy sâu xa và khó dò, trông cứ như đóng băng.

Như thể cô đã làm ra chuyện độc ác không thể tha thứ được.

“Đây không phải là nơi để trò chuyện, tôi có thể mời cô uống một ly cà phê được không”, Từ Mộng hết sức kính cẩn mời mọc.

Nói thật, sau khi biết được bà chủ tiền nhiệm của bọn họ, tổng giám đốc Nam hiện nay chính là bậc thầy Ngọc Tâm, thì Từ Mộng đã ngơ ngác hết cả ngày, cảm thấy đầu mình nổ tung, run rẩy gọi điện thoại cho bạn thân Ada để xác nhận, Ada còn muốn giấu đấy, sau đó bị cô ta mắng cho một buổi trời.

Đúng là không trọng tình trọng nghĩa gì cả!

Ada cũng bất đắc dĩ lắm chứ, tổng giám đốc Nam nhà họ kín tiếng không cho nói, cô ta biết phải làm sao, chỉ có thể trách anh Dụ nhà mấy người không chịu nắm bắt thời thế thôi.

Có cô vợ tốt như thế mà cũng không giữ được, đúng là đồ móng giò mặt đẹp mắt mù!

Không ngờ người mà cô ta xem là thần tượng xa tận chân trời, lại gần ngay trước mắt, Từ Mộng nhìn Nam Mẫn với ánh mắt đầy sùng bái.

Hà Chiếu nhìn cô ta với ánh mắt ghét bỏ, nhắc nhở cô ta chú ý hình tượng công ty, nước miếng sắp chảy dài ra đấy rồi.

“Chị là bạn học của Ada, theo lý mà nói thì tôi nên nể mặt chị”, Nam Mẫn nhận lấy danh thiếp của cô ta, thản nhiên nói: “Nhưng mà chị là nhân viên của Dụ Thị, tôi không thể làm thế được”.

Từ Mộng: “…”

Nét mặt Nam Mẫn khẽ dịu đi: “Danh thiếp này tôi nhận, khi nào chị muốn chuyển sang ăn máng khác thì có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào, trang sức đá quý Nam Thị luôn chào đón chị”.

Dụ Lâm Hải: “…”

Trước mặt anh mà lại đào góc tường nhà anh, hình như không thèm để anh vào mắt thì phải?

Cố Hoành bên cạnh xem đồng hồ, đúng lúc nhắc nhở: “Tổng giám đốc Nam, giám đốc công ty con đã đứng chờ ở cổng bệnh viện khá lâu, chúng ta nên ra đó thôi”.

“Ừm”.

Nam Mẫn khẽ vuốt cằm: “Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được”.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng rời đi của cô, đôi môi mỏng của Dụ Lâm Hải mím thành một đường thẳng, đôi mắt đen như lọ mực bị đổ ra, không thể thấy rõ màu sắc ban đầu nữa.

——

Ra ngoài, trên mặt Nam Mẫn vẫn là vẻ bực tức.

“Sao anh ta lại biết thân phận của tôi được chứ?”

Cố Hoành đi tới vài bước: “Ý cô là thân phận bậc thầy chạm khắc ngọc ấy hả?”

Nam Mẫn lạnh lẽo liếc nhìn anh ta: “Không phải nó thì còn là gì được nữa”.

Cố Hoành sờ mũi, thầm nghĩ cô có nhiều thân phận như thế, kẻ hèn này làm sao mà biết cô đang nói tới cái thân phận nào?

Anh ta suy nghĩ một lát: “Người xưa cũng có nói mà, muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm…”

Bình Luận (0)
Comment