Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 715

Chương 715

“…!”

Nam Mẫn vốn đang ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy dỗ, không hề phản bác, vừa nghe thấy cái này, cô liền ngẩng đầu.

“Không được!”

Nhốt cô nửa tháng, thà để cô chết đi còn hơn.

Tô Duệ nghiêm mặt: “Lời em nói không tính”.

Nam Mẫn nóng nảy: “Em không chịu!”

Tự do của cô do cô làm chủ, lời cô nói không tính thì ai nói mới tính đây?

“Được, không nghe đúng không?”

Tô Duệ trực tiếp lấy điện thoại, gọi một số điện thoại nước ngoài: “Em gái anh không nghe lời tôi, anh nói chuyện với con bé đi”.

Lập tức Nam Mẫn có một loại dự cảm không lành.

Quả nhiên, một khắc sau, Tô Duệ liền đưa điện thoại đến bên tai cô: “Nói đi”.

Trong ống nghe truyền đến một giọng nói cực thấp cực trầm: “Nam Mẫn”.

Còn trực tiếp gọi tên cô được sao?

Lòng Nam Mẫn run lên, mặt cũng trắng bệch trong chớp mắt, khóe miệng cứng ngắc, nặn ra một tiếng: “Anh cả…”

Dụ Lâm Hải nhìn sắc mặt Nam Mẫn vừa khiếp đảm lại sợ hãi, lông mày nhíu lại.

Cô cũng có lúc sợ như vậy?

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà khiến Nam Mẫn cúi thấp đầu.

“Em sai rồi. Em biết”.

Ỉu xìu không có tinh thần.

Tô Duệ nhận điện thoại, khẽ nhếch miệng: “Quả nhiên lời của anh con bé mới chịu nghe, đúng là nhóc con thiếu đòn”.

Bên kia lại nói gì đó, Tô Duệ ‘ừ’ một tiếng, đưa điện thoại di động cho Quyền Dạ Khiên: “Anh cả tìm chú”.

“Tìm em?”

Quyền Dạ Khiên chỉ vào mình, khuôn mặt luôn lạnh lùng lại thêm một tia hãi hùng.

Anh ta nhận lấy điện thoại di động, hắng giọng gọi khẽ: “Anh cả”.

Lạc Ưu tò mò nhìn sang.

Không biết đầu dây bên kia là ai, nói cái gì mà có thể khiến tên vua mặt lạnh toát mồ hôi lạnh.

“Vâng, em biết rồi. Em sẽ đi xử lý”.

Lúc này mới cúp điện thoại.

Quyền Dạ Khiên đưa điện thoại cho Tô Duệ, sắc mặt đông cứng.

Nam Mẫn tưởng rằng mình hại anh hai bị anh cả mắng, cô áy náy lắm, đang muốn nói chuyện thì Quyền Dạ Khiên liền hỏi: “Em có biết kẻ bắt cóc em là ai không?”

“Không biết”.

Nam Mẫn lắc đầu, nhớ lại mặt của người đó, cau mày nói: “Hắn để râu quai nón, cơ thể cường tráng, đôi mắt đó… vô cùng quen thuộc, nhưng mặt thì không nhận ra”.

Bình Luận (0)
Comment