Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 79


Còn chưa ra tới hậu đài đã bắt gặp chủ biên của tạp chí “O Giờ”, Bạch Thất đã thoải mái chào hỏi: “Hi, Y Y Tử!”
Y Y Tử ôm anh ta một cái rồi tức giận vỗ lưng Bạch Lộc Dư: “Không biết lớn nhỏ gì, gọi là cô!”
Bạch Thất tiếp tục trêu ghẹo: “Cháu có phải là Dương Quá đâu mà lại đi gọi cô”.

Y Y Tử lại đánh cho anh ta một cái, sau đó mới ôm Nam Mẫn: “Bé Mẫn, lâu rồi không gặp, cháu có khỏe không?”
“Dạ khỏe ạ, Y Y Tử ngày càng trẻ ra”.

Y Y Tử bất đắc dĩ nhìn hai anh em nghịch ngợm này: “Hai đứa cứ thích chọc cô ấy nhỉ”.

Bạch Lộc Dư và Nam Mẫn như con nít nở nụ cười.

Y Y Tử, chủ biên của tạp chí “0 Giờ” có tên tiếng Trung là Bạch Y Đình, là cô ruột của Bạch Lộc Dư, cũng chứng kiến quá trình Nam Mẫn trưởng thành, quan hệ rất thân thiết nên không gọi cô mà gọi tên bà trong giới thời trang.

Nam Mẫn rất ít khi tới những sự kiện công khai thế này, lần này thứ nhất là vì bộ chén men kia, thứ hai là mặt mũi của Bạch Y Đình.

Nếu Bạch Lộc Dư đã đến thì Bạch Y Đình cũng không định buông tha cho anh ta, dẫn anh ta đi xã giao, Nam Mẫn vui sướng khi người gặp họa nhìn theo anh nhỏ, một mình thoải mái tự do đi ra hậu đài.


Hội trường đã có khá nhiều người tới, tụ tập thành từng nhóm tán gẫu, Nam Mẫn như một đại hiệp độc hành không chớp mắt đi thẳng về phía trước, sau lưng là tiếng bàn tán xôn xao, cô cũng chỉ khẽ liếc một cái, nhưng khi trông thấy một bóng dáng quen thuộc thì bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Như cảm nhận được gì đó, bóng người kia cũng nhìn về phía cô, xuyên qua rất nhiều người, xuyên qua rất nhiều âm thanh la hét chói tai, chạm tới ánh mắt cô, không sai một li.

Nam Mẫn lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo lại xa xăm ấy đốt nóng, tim chợt run lên không rõ lý do, chân mày nhíu lại theo bản năng.

Dụ Lâm Hải, tại sao anh lại tới đây?
Nhìn sang bên cạnh anh, trông thấy Phó Vực vừa đi vừa thả thính thì chợt hiểu ra.

Cùng với tiếng dương cầm nhẹ nhàng, Dụ Lâm Hải sải bước chân vững vàng, xuyên qua đám đông đi tới trước mặt Nam Mẫn.

Gương mặt tuấn tú đó, tư thái điềm tĩnh và trưởng thành cùng với sự thản nhiên đó đều quen thuộc như thế.

Quen thuộc đến mức mùi linh sam trên người anh cũng khiến Nam Mẫn có ảo giác họ vẫn là vợ chồng, bọn họ vẫn chưa hề ly hôn.

Nếu như đây không phải là hội trường buổi tiệc, thì thường cô sẽ là người bắt đầu đoạn đối thoại của hai người, cô sẽ dùng giọng nói vui vẻ lảnh lót chào đón anh về nhà: “Anh đã về rồi đấy à?”

Trả lời cô, thỉnh thoảng là sự im lặng, cũng có lúc là tiếng “ừ” hờ hững.

Nhưng lần này, Nam Mẫn không còn là người mở miệng trước, thái độ cũng không vui vẻ háo hức như trước nữa.

Cô đứng đó với sự lạnh lẽo, cả người tràn ngập hơi thở muốn sống chớ tới gần.

Người mở miệng trước là Dụ Lâm Hải.

“Tôi đến rồi”.

Giọng anh không cao không thấp, không nặng cũng chẳng nhẹ, thậm chí còn có vẻ hiền hòa, như người chồng ra ngoài tìm cô vợ ầm ĩ đòi bỏ về nhà mẹ đẻ vậy.

Nam Mẫn nhíu mày thật chặt, cảm thấy lời mở đầu này hơi quái lạ.

Đã bảo là sau này có gặp lại nhau thì cũng xem như người xa lạ mà, tại sao anh lại làm như hai bên quen nhau thân thiết lắm vậy?
“Thưa anh, anh là ai vậy?”
Nam Mẫn không phối hợp với kịch bản của anh, thản nhiên nhìn anh một cái rồi quay đầu đi như chẳng quen biết gì.

Dụ Lâm Hải đứng như trời trồng ở đó, nhìn theo bóng lưng Nam Mẫn rời đi, môi mím thành một đường thẳng.

Vai anh chợt nặng, bên tai là tiếng cười đáng ghét của Phó Vực: “Mất mặt không? Tôi còn mất mặt thay cậu nữa là”..

Bình Luận (0)
Comment