Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 937

Chương 937

Nam Mẫn bây giờ chỉ có khâm phục Ngôn Uyên.

“Em đừng vui mừng sớm quá”.

Lạc Quân Hành sợ em gái hy vọng quá lớn, phải tạt một gáo nước lạnh cho cô tỉnh táo một chút: “Em thật sự tin rằng trên thế giới có tồn tại một thời không song song?”

“Tại sao không tin?”

Nam Mẫn nghiêm túc nói: “Thế giới lớn không thiếu cái lạ, bố mẹ từ rất lâu trước đó đã từng nói với em, trên thế giới này tồn tại rất nhiều thời không song song, có những người như chúng ta sống trong cùng một thời không khác. Người ngoài hành tinh cũng có, còn có rất nhiều người dị năng tồn tại… Anh cả, các anh ra đời không phải cũng là một loại tồn tại trái với lẽ thường sao? Ngôn Uyên dám gửi lời khai của Kiều Lãnh cho em, chứng tỏ anh ta tin lời hắn nói không phải điều điên khùng”.

Cô ngoan cố nói: “Anh ta tin, em cũng tin!”

Không thể không nói, sự chắc chắn của Nam Mẫn khiến nội tâm Lạc Quân Hành được rót vào rất nhiều ánh sáng, trái tim lý trí cũng nổi lên hy vọng.

Bây giờ có thể phán đoán rằng, Nam Ninh Tùng và Lạc Nhân cũng không gặp phải thủ đoạn thâm độc của Tiêu Ân và Kiều Lãnh.

Họ vẫn còn sống.

Nhưng khi nào họ trở về, trở về như thế nào, liệu có thể trở về hay không thì không ai biết, tất cả đều là ẩn số.

*

Hạ Thâm kết thúc công việc trong đêm, từ Luân Đôn quay về.

Anh ta xách valy rón rén lên tầng, chỉ sợ làm mọi người thức tỉnh, nhưng lên đến cửa cầu thang, anh ta lại bị Nam Mẫn dọa cho sợ hết hồn.

“Anh ba!”, cô mặc váy hoa nhí màu trắng, xuất hiện như u linh.

Hạ Thâm thiếu chút nữa bị cô tiễn lên trời, chỉ cảm thấy hồn phiêu phách tán, anh ta che ngực: “Em dọa anh giật cả mình, đêm khuya rồi, đóng phim kinh dị sao?”

“Biết anh hôm nay về mà”.

Nam Mẫn hào hứng, lôi cánh tay anh ta: “Anh đến phòng anh cả đi, có chuyện nói với anh”.

Hạ Thâm ngồi trên ghế sofa, nhìn email Ngôn Uyên gửi tới, nghe Nam Mẫn nói hồi lâu, não không thể nào xoay chuyển kịp thời, khuôn mặt đẹp trai viết chữ ‘Ngơ’ cực lớn.

Hành nghề hơn mười năm, đề tài gì anh ta cũng đã từng đóng qua, nếu những gì Nam Mẫn nói là một câu chuyện, vậy thì cũng không xem như là quá hiếm lạ, nhưng chuyện này xảy ra trên người nhà mình, vậy thì hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi!

Ước chừng đã tiêu hóa được một nửa, anh ta mới chậm rãi nói: “Ý của em là mẹ và bố nhỏ vẫn còn sống, chỉ là bây giờ chúng ta không nhìn thấy họ, cũng không tìm thấy họ?”

“Đúng, là ý này!”

Nam Mẫn cảm thấy anh ba không hổ danh là Ảnh Đế được các nhà biên kịch chuyên nghiệp khen ngợi vì khả năng chuyển thể kịch bản xuất sắc, mực độ đón nhận rất cao.

Nhưng một khắc sau, Hạ Thâm liền nhìn sang Lạc Quân Hành: “Anh cả, đây không phải câu chuyện Tiểu Lục tự viết đấy chứ?”

Bình Luận (0)
Comment