Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 952

Chương 952

Có người yêu anh, cũng có người hận anh.

Nhưng phần lớn là thương xót.

Thương xót ông trời đố kỵ anh tài, còn trẻ vậy mà đã qua đời ở tuổi ba mươi hai.

Cũng có người tiếc thương, cháu ngoại tài giỏi nhất nhà họ Dụ đã chết, sự nghiệp lớn của nhà họ Dụ sẽ giao cho ai quản lý, ai sẽ là người thừa kế?

Còn có người tiếc nuối, không biết dự án phục hồi cổ vật sắp ra thị trường còn được tiến hành tiếp hay không?

Mọi người bàn tán xôn xao.

Người chết đã ra đi, người sống vẫn phải sống tiếp.

Vào ngày chôn cất Dụ Lâm Hải, thì Ngôn Uyên tỉnh lại.

Tiếng sấm sét vang lên “ầm ầm” rung trời.

Mưa như trút nước, khiến cả thành phố Nam ẩm ướt, trời vào thu, thời tiết cũng lạnh dần.

Nam Mẫn gần như cả đêm không ngủ, cô ngồi bên cửa sổ, người quấn một lớp khăn choàng, ngắm màn mưa như trút nước rào rào bên ngoài, rất muốn ra ngoài tắm mưa sảng khoái một trận.

Dưới đất bày hai chai rượu Tây, Irish Whiskey có nồng độ cồn rất cao.

Thực ra tửu lượng của cô không tốt, uống một chút đã dễ say, say rồi dễ làm trò cười cho thiên hạ.

Nhưng hôm nay không biết tại sao, càng uống càng tỉnh táo.

Thực ra cô muốn uống say, say rồi thì ngủ.

Lúc tỉnh quá buồn.

Nỗi buồn này đến rất kỳ lạ.

Giống như trái tim ngâm trong nước ép mướp đắng, đắng không tả xiết, trong lòng, trống rỗng không tả xiết.

Trái tim vốn nặng trĩu, dường như đột nhiên bị người ta đào trống rỗng, gió thổi vào không ngừng, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng gió vù vù, trong lòng bay bay dập dờn.

Thổi qua thổi lại, khiến một ngăn tâm thất cũng đau đớn giật theo.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Lộc Dư thò đầu vào, trên tay còn bưng một cái khay.

Phía sau anh là ta các bóng hình thò cổ sâu vào trong.

Vừa đẩy mở cửa, mùi rượu nồng nặc trong phòng khiến các anh cùng cau mày.

“Vào đi”, Lý Vân đứng phía sau đẩy Bạch Lộc Dư một cái.

Bạch Lộc Dư bưng cái khay đi về phía Nam Mẫn, e dè cẩn thận nói: “Tiểu Lục, đừng uống nhiều rượu như vậy, rất khó chịu, uống chút nước mật ong làm ấm dạ đi”.

Hạ Thâm và Lý Vân đi vào theo: “Đúng thế Tiểu Lục, chỉ uống rượu thôi làm sao được, ăn một chút đi”.

Quyền Dạ Khiên lặng lẽ theo phía sau, không nói gì, nhìn sắc mặt tái nhợt của em gái, cau chặt mày.

Nam Mẫn cũng không phớt lờ, quay đầu qua, nhìn các anh, thờ ơ mở miệng.

“Em không đói, đói thì sẽ ăn”.

Các anh chẳng còn cách nào, cũng không tiện ép cô, cùng quay đầu nhìn sang anh cả đi vào sau cùng.

Lạc Quân Hành nói: “Để đó đi, anh trông cho em ấy ăn”.

Bình Luận (0)
Comment