Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 972

Chương 972

“Mẹ biết rồi”.

Dụ Phượng Kiều nghẹn ngào, lau khóe mắt, nuốt nước mắt vào trong, bà vỗ tay Nam Mẫn nói: “Hôm nay mẹ đến tìm con là muốn nói về chuyện di chúc”.

Nam Mẫn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng trực tiếp bày tỏ thái độ.

“Dì Dụ, ở nhà chính con đã nói rồi, đều là lời thật lòng. Mấy thứ Dụ Lâm Hải để lại cho con, con đều không cần, dì giữ lại đi”.

“Mẹ biết, con không thiếu mấy thứ đó. Nhưng đó đều là thứ con đáng được nhận”.

Dụ Phượng Kiều khẽ thở dài: “Thật ra trước khi Hải lập di chúc, nó đã hỏi qua ý kiến của mẹ. Con gả vào nhà họ Dụ ba năm, nhẫn nhục chịu khó, hiếu thuận hiểu chuyện, chúng ta đều nhìn thấy cả. Thằng Hải có thể khỏi bệnh, tất cả đều nhờ con, mẹ có thể đi ra từ cuộc hôn nhân thất bại cũng là có con bên cạnh bầu bạn, càng không nói đến ông bà ngoại, còn cả mấy đứa nhỏ trong nhà.

Chúng ta không phải loại người lòng lang dạ sói, ai đối tốt với chúng ta, chúng ta đều ghi nhớ. Dù con và Hải đã ly hôn, cả nhà chúng ta không đứng về phía nó, biết nó không tốt, là nó có lỗi với con”.

Nam Mẫn cúi đầu chạm vào ly cafe, nhàn nhạt nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi. Con ở nhà họ Dụ ba năm, mọi người đối xử tốt với con, con vẫn ghi nhớ từ đầu đến cuối”.

Cô không chỉ nói qua một lần, nếu không phải người nhà họ Dụ luôn an ủi cô, sợ rằng cuộc hôn nhân giữa cô và Dụ Lâm Hải cũng không kiên trì được đến ba năm lâu như vậy.

“Dụ Lâm Hải không nợ con cái gì, thời điểm ly hôn con cũng không cần gì cả, bây giờ cũng không cần”.

Tiểu công chúa nhà họ Nam từ trước đến nay không thiếu tiền.

Thứ mà cô luôn muốn cũng chỉ là tình yêu thuần túy mà thôi.

“Mẹ biết”.

Dụ Phượng Kiều nhìn cô: “Khi con và Hải ly hôn, chi phiếu hai chục triệu nó cho con, con để nguyên không động trả lại nó. Mẹ biết con không thích tiền của nó, sau đó nó bị mẹ mắng, ‘Mẫn chăm sóc con ba năm trời, con cứ vậy đưa hai chục triệu đuổi con bé đi? Bản thân con không biết ngượng sao?’. Nó nói nó không muốn trả hết tiền một lần, sợ con thân gái một mình cầm quá nhiều tiền trên người không an toàn, định chờ con sắp xếp xong thì đưa chỗ tiền còn lại cho con. Bất động sản Cẩm Tú Hoa Phủ ở thành phố Bắc kia là nó đã để lại cho con từ lâu rồi, tòa nhà biệt thự kiểu phương tây ở thành phố Nam kia chắc sau này mới mua, chìa khóa đều ở chỗ mẹ…”

Bà quay đầu, dì Vệ đưa hai chùm chìa khóa cho bà, chuyển vào tay Nam Mẫn.

“Dì Dụ, con không…”

Nam Mẫn muốn trả lại, nhưng lại bị Dụ Phượng Kiều giữ tay.

“Mẫn, đừng từ chối. Chuyện cổ phần con có thể suy nghĩ lại, mẹ cũng không ép. Một mình con vừa nắm giữ tập đoàn Nam Thị, lại phải tiếp quản Dụ Thị, quá mệt, mẹ cũng không nỡ để con chịu khổ”.

Dụ Phượng Kiều nói: “Còn hai căn nhà, dù con không cần, cho mẹ rồi, một mình mẹ cũng không ở nhiều như vậy. Mẹ không còn con trai, chỉ có đứa con gái là con, coi như là quà mẹ tặng con đi”.

Nam Mẫn cầm hai chùm chia khóa, chỉ cảm thấy trong lòng buồn chua chát.

Lúc sắp đi, Dụ Phượng Kiều nói: “Nhà chỗ Cẩm Tú Hoa Phủ đã sửa xong rồi. Con có thể đi xem. Thằng Hải để lại đồ cho con đấy, nói là… trả con”.

*

Nam Mẫn và Lạc Ưu cùng đi Cẩm Tú Hoa Phủ.

Mở cửa nhà ra.

Bình Luận (0)
Comment