Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 102

“Anh sao vậy?” Mục Nhan nhìn sắc mặt thay đổi của Diệp Hoài Cẩn sau khi nghe điện thoại xong thì lo lắng hỏi.

“Hướng Thiên báo với anh chương trình tập này phải quay trước một ngày, ngày mai bắt đầu.” Diệp Hoài Cẩn trả lời, trong khi nói, anh nhìn Sở Hoa một cái: “Anh chỉ cảm thấy, không dễ gì Sở Hoa mới đến đây một chuyến, chúng ta còn chưa tiếp đãi anh ấy chu đáo mà đã để anh ấy quay về, đúng là ngại quá.”

Nghe nửa câu trước, Mục Nhan đã yên tâm rồi, nhưng nghe đến nửa câu mang ý ám chỉ phía sau, lại nhìn ánh mắt Diệp Hoài Cẩn đang liếc Sở Hoa, Mục Nhan bày tỏ: đột nhiên cô hiểu rồi.

Đây là Diệp Hoài Cẩn đang đuổi Sở Hoa đi à?

Mục Nhan tức khắc trừng Diệp Hoài Cẩn một cái, sau đó tiếp tục nói: “Cái này thì anh yên tâm, anh với bọn trẻ đi rồi, ở nhà còn có em mà, đến lúc đó em gọi Hải Dương đến giúp một tay.”

Ở đâu ra cái kiểu đuổi người này thế!

Lúc này, Mục Nhan nhìn Diệp Hoài Cẩn, trong mắt đã có chút tức giận.

Cô biết Diệp Hoài Cẩn ghen, nhưng hành động này thì quá đáng quá!

Diệp Hoài Cẩn cũng nghe ra sự tức giận trong lời nói của Mục Nhan, đột nhiên anh cũng nhận ra ý đuổi người trong lời nói của mình quá rõ ràng rồi.

Anh thầm thở dài một tiếng, anh vẫn quá để tâm.

Anh lại nhìn Sở Hoa, đổi lời: “Tôi không tiếp đãi chu đáo được, đành nhờ Mục Nhan và Hải Dương tiếp đãi anh vậy.”

Nghe thấy câu đó của Diệp Hoài Cẩn, sắc mặt Mục Nhan mới tốt hơn một chút.

Nghe vậy, Sở Hoa liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Hoài Cẩn, nhất thời thấy hơi buồn cười.

Anh ta cảm thấy, bản thân có thể khiến Diệp Hoài Cẩn xem anh ta như kẻ địch lớn như vậy, cũng được xem là một loại thành tựu rồi.

Anh ta vốn định nói ngày mai mình sẽ đi.

Nhưng bây giờ, để làm Diệp Hoài Cẩn lo lắng một tí, vẫn là đừng nên nói, đợi đến mai Diệp Hoài Cẩn đi rồi hãy nói.

Âm thầm quyết định xong, Sở Hoa nhìn Diệp Hoài Cẩn, cười tươi rói: “Được, vậy ngày mai làm phiền mọi người rồi.”

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn không còn sức quan tâm đến thái độ của Sở Hoa nữa, anh chỉ biết vợ yêu của anh giận thật rồi.

Anh phải nhanh chóng đi dỗ vợ thôi.

Nhiều năm như vậy, hai người chưa từng giận nhau bao giờ.

Bây giờ vì Sở Hoa mà giận nhau, anh thật sự thấy không cần thiết.

Aiz! Đúng là ghen đến mất trí mà.

Nhìn Diệp Hoài Cẩn lo lắng nhìn chằm chằm mình, Mục Nhan hơi nhíu mày.

Được đằng chân lân đằng đầu, câu này chính là để nói Diệp Hoài Cẩn.

Không dạy dỗ anh một chút thì không xong mà.

Bây giờ ba cậu nhóc và Sở Hoa đều đang ở đây, không nói được, đợi lát nữa về phòng…

Diệp Hoài Cẩn nhìn ra thái độ của Mục Nhan, ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn nhìn cặp sinh ba, lại phát hiện cặp sinh ba đang nhìn trộm mình, trên mặt chúng còn hiện vẻ tò mò, nhất thời mặt anh tối sầm.

“Ba đứa các con, muộn thế này rồi còn không đi ngủ đi?” Diệp Hoài Cẩn nhướng mày nhìn ba đứa, trong mắt hiện lên vẻ uy hiếp.

Dưới ánh mắt đó của Diệp Hoài Cẩn, ba cậu nhóc trợn tròn mắt.

Sao bố lại đuổi chúng đi vậy?

Chúng còn chưa xem xong mà!

Vừa nãy có phải bố mẹ cãi nhau không?

Ở trường mẫu giáo, chúng vẫn thường nghe các bạn nói bố mẹ các bạn ở nhà cãi nhau, nhưng bố mẹ chúng lại chưa từng cãi nhau!

Lần đầu tiên chúng thấy, đương nhiên rất tò mò.

Bây giờ có thể nhìn thấy, chúng thật sự không muốn bỏ qua cơ hội này.

Cái này vui thế cơ mà!

Sao bố lại keo kiệt như những ông bố khác vậy chứ!

Ba cậu nhóc nhìn Diệp Hoài Cẩn với ánh mắt lên án.

“Đúng là ba đứa các con nên đi ngủ rồi, đi đi.” Mục Nhan đứng bên cạnh cũng nói.

Sau khi nói xong, ánh mắt cô lại nhìn sang Diệp Hoài Cẩn: “Anh đi tắm cho các con rồi trông các con ngủ đi.”

“Anh á?” Diệp Hoài Cẩn ngẩn người, không phải chưa nói chuyện xong à?

“Vâng?” Mục Nhan đáp nhẹ một tiếng, cô hơi cao giọng, giọng điệu có một chút sự uy hiếp.

Giọng điệu đó… đáng yêu chết đi được.

Đột nhiên anh phát hiện Mục Nhan vậy mà cũng có lúc ngầu đến như thế?

“Được rồi! Anh đi.” Diệp Hoài Cẩn biết điều trả lời.

Ngay sau đó, không cần Mục Nhan phải thúc giục nhiều, anh đã dắt cặp sinh ba đi.

Cặp sinh ba nhìn bố, rồi cũng ngoan ngoãn đứng dậy và đi theo bố.

Mấy bố con đi rồi, trong sân chỉ còn lại hai người Mục Nhan và Sở Hoa.

Lúc này, Mục Nhan mới nghiêm túc nói: “Đàn anh, mấy lời Hoài Cẩn nói không phải có ý gì đâu, chỉ là anh ấy… bị hâm thôi.”

Lúc này Mục Nhan thật sự cảm thấy từ “bị hâm” mà trên mạng hay dùng vô cùng thích hợp với tình huống lúc nãy của Diệp Hoài Cẩn.

Đồ ngốc đó, bình thường là người lý trí rõ ràng như vậy, nhưng cứ khi đụng đến chuyện này là lại loạn cả lên.

Nhưng bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ có đàn anh mới khiến anh coi như kẻ địch lớn như vậy.

Cô cũng biết, tất cả những chuyện này đều do gia đình mình gây ra, thời điểm đó cũng có lúc cô gần như không thể chịu nổi áp lực, cũng đã nói chia tay với anh.

Nghĩ đến đây, Mục Nhan thầm thở dài một tiếng, đợi khi nào có cơ hội, cô nhất định sẽ đưa Diệp Hoài Cẩn về nhà ở lâu một chút, gỡ bỏ hoàn toàn nút thắt còn sót lại trong lòng anh.

Aiz, so với bố mẹ cô mà nói, bố mẹ Diệp Hoài Cẩn đúng là cởi mở hơn nhiều.

Trước khi kết hôn không quấy rầy họ, sau khi kết hôn cũng không nói gì nhiều, để họ thích thế nào thì làm thế đó, mà họ cũng không thường xuyên gọi điện thoại, vì vợ chồng ông bà hay đi du lịch khắp nơi trên thế giới, bay đi đây đi đó, chơi vui quên lối về, còn thời gian đâu mà nghĩ đến họ nữa, chỉ thi thoảng gửi đến mấy món đồ lưu niệm, nhắc họ nhớ đến ông bà mà thôi.

Nói ra thì, cô thật sự rất ngưỡng mộ sự thoải mái của bố mẹ chồng.

Về phần bố mẹ cô, đúng là bố mẹ rất yêu cô, nhưng rất nhiều chuyện ông bà cứ tự cho mình là đúng, giống như chuyện giữa cô và Sở Hoa, không thể không nhắc đến công của hai ông bà.

Nhiều lúc cô thật sự không biết nên nói bố mẹ mình như thế nào, cho nên không nói luôn cho xong.

Hai bên đều có chút cứng nhắc.

“Anh không để bụng đâu.” Sở Hoa nhìn Mục Nhan, nghiêm túc nói: “Thật ra vừa nãy anh đã quyết định rồi, ngày mai sẽ bay về thủ đô, anh về đây với mọi người chỉ là muốn xem cuộc sống bình thường của em với cậu ta như thế nào thôi, xem xong rồi, anh cũng nên từ bỏ rồi, vừa nãy anh chưa nói là muốn để Diệp Hoài Cẩn ghen một chút thôi.”

Mấy câu nói của Sở Hoa đã bày tỏ hết lòng mình.

Anh ta không ngại nói thẳng mọi chuyện, anh ta biết, Mục Nhan sẽ không giận.

Quả nhiên, sau khi Mục Nhan nghe xong, cô không khỏi ngây ra một chút, sau đó nói: “Đàn anh vẫn chưa từ bỏ sao? Em vẫn luôn xem anh là anh trai, không thể nào có tình cảm khác với anh được.”

Có trách cũng chỉ có thể trách hai người quá hiểu nhau thôi.

Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, biết tất cả mọi chuyện của đối phương, cùng nhau luyện đao pháp, cùng học nấu ăn dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của bố…

Nghĩ đến đây, trong lòng Mục Nhan hơi buồn bực.

Cô thật sự không muốn Sở Hoa vì cô mà lầm lỡ thêm nữa.

Trong mấy ngày này, cô cố tình để mặc Diệp Hoài Cẩn cũng là vì nghĩ như vậy, cô muốn để Sở Hoa nhìn nhận rõ ràng hơn.

“Anh đã vô số lần mộng tưởng, nếu em không gặp Diệp Hoài Cẩn, giữa chúng ta có phải sẽ… có khả năng không, càng nghĩ càng không muốn buông bỏ, nhưng bây giờ anh nghĩ thông rồi, em đang sống rất hạnh phúc. Diệp Hoài Cẩn luôn rất quan tâm đến em, trong mắt em cũng chỉ có cậu ta, anh nhìn nhiều rồi, cũng nghĩ mình nên từ bỏ rồi.” Sở Hoa nghiêm túc nói, trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm.

Từ bỏ, vốn không hề khó như trong tưởng tượng!

Có lẽ, bước đi một bước này, anh ta sẽ có thể mở ra một cuộc sống mới.

Nhưng anh ta cũng hiểu, sẽ không có người phụ nữ nào có thể khiến anh ta khắc cốt ghi tâm như Mục Nhan.

Bởi vì Mục Nhan đã chiếm cứ khoảng thời gian quan trọng nhất nửa cuộc đời anh ta.

Như vậy, sao có thể quên hết được.

Sự nhượng bộ của anh ta, không phải là quên đi, mà là hy vọng cô sẽ sống hạnh phúc hơn, hy vọng bản thân sẽ không trở thành gánh nặng của cô.

“Đàn anh…” Mục Nhan nghe vậy, trong lòng hơi chua xót, không khỏi cất lời.

“Mục Nhan, nhất định em phải thật hạnh phúc.” Sở Hoa nói tiếp.

Nhìn Sở Hoa, Mục Nhan gật gật đầu: “Em sẽ hạnh phúc.”

Nghe vậy, Sở Hoa đột nhiên nói: “Em cũng nên về phòng đi, nói chuyện tử tế với Diệp Hoài Cẩn, cậu ta cũng chỉ quan tâm em thôi.”

Nói đến đây, Sở Hoa lại không khỏi tự giễu chính mình, hoá ra cũng có ngày anh ta nói giúp Diệp Hoài Cẩn thế này.

Trái tim anh ta, dường như đã thật sự buông bỏ rồi.

“Vâng.” Mục Nhan đáp lại, sau đó chậm rãi rời đi.

Sở Hoa đứng sau nhìn theo, cho đến khi không còn thấy Mục Nhan nữa.

Thở nhẹ một hơi, Sở Hoa cũng quay về phòng.

Lúc này, trong phòng ngủ của cặp sinh ba.

Diệp Hoài Cẩn vẫn đang tắm cho cặp sinh ba, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ xem Mục Nhan và Sở Hoa sẽ nói gì với nhau.

Nghĩ vậy, anh lại tiếp tục bình tĩnh tắm cho Diệp Vũ Hành.

Nhưng vừa chạm vào, Diệp Vũ Hành đã không nhịn được nói: “Bố, bố vừa tắm cho con rồi, anh cả chưa được tắm kìa.”

Diệp Hoài Cẩn nghe vậy thì ngẩn ra nhìn Diệp Vũ Thánh.

Lúc này, Diệp Vũ Thánh có chút tủi thân nhìn Diệp Hoài Cẩn: “Bố, bố quên con rồi à?”

Diệp Hoài Cẩn thấy vậy, hắng giọng một tiếng: “Bố không chú ý, xin lỗi con.”

Chuyện này từng xảy ra mấy lần lúc ba cậu nhóc mới sinh ra, nhưng sau khi phân biệt được ba đứa rồi thì không còn xảy ra nữa, không ngờ hôm nay lại xảy ra trong lúc tâm trạng anh đang không yên như vậy.

Anh nhanh chóng tắm cho Diệp Vũ Thánh.

Tắm rửa xong, anh bế ba cậu nhóc ra khỏi phòng tắm, thay quần áo ngủ cho chúng, sấy tóc cho chúng xong thì để chúng lên giường.

Sau đó anh cầm quyển truyện lên, bắt đầu đọc cho chúng nghe.

Cho đến khi ba cậu nhóc phát ra tiếng hít thở đều đều thì anh mới rời phòng.

Vừa ra khỏi phòng, anh đã vô thức nhìn xuống tầng một, anh muốn biết có phải lúc này Mục Nhan và Sở Hoa đang nói chuyện gì đó không.

Do dự một lúc, đột nhiên ngó thấy dưới cửa phòng mình có ánh sáng phát ra.

Mục Nhan đang ở trong phòng!

Nghĩ đến việc này, Diệp Hoài Cẩn nhanh chóng lật đật chạy về phòng.

Vợ yêu giận rồi, nhanh đi dỗ thôi.
Bình Luận (0)
Comment