Khi Mục Nhan dẫn ba cậu nhóc bước ra, cô sững sờ trước khung cảnh náo nhiệt bên ngoài.
Sao hôm nay phóng viên đông thế nhỉ?
Mục Nhan chú ý đến giới truyền thông, tự nhiên cũng chú ý đến Diệp Hoài Cẩn đang đứng giữa mấy vệ sĩ, ngay sau đó, cô trực tiếp đi về phía Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn cũng tiến lên, ôm lấy Diệp Vũ Thánh cùng Diệp Vũ Triết, còn Diệp Vũ Hành vẫn đang được Mục Nhan ôm trong lòng.
“Hôm nay có nhiều người hơn, bố mẹ sẽ ôm các con.” Diệp Hoài Cẩn vừa ôm vợ con vừa giải thích.
Khi ba đứa nhỏ lớn lên một chút, Diệp Hoài Cẩn quyết định sẽ ôm chúng ít hơn, đã lâu lắm rồi anh mới ôm chúng như thế này.
Hôm nay ôm con, anh bỗng nhận ra hình như chúng cũng béo ra không ít.
Nhất là đứa thứ hai.
Đúng là...
Sao cái mặt đứa nhóc này trông còn tròn hơn trước nhỉ?
“Vâng!” Lúc Diệp Hoài Cẩn đang suy nghĩ, ba đứa nhỏ đã ngoan ngoãn đồng ý.
Lúc này, cặp sinh ba cùng với Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đã lọt vào tầm ngắm của giới truyền thông.
Trong lúc các vệ sĩ trực tiếp hộ tống gia đình năm người ra khỏi sân bay, giới truyền thông nóng lòng muốn tiến tới phỏng vấn.
“Ảnh đế Diệp, anh nghĩ sao về scandal mấy ngày nay?”
“Thủ phạm đằng sau có thật sự là Chu Vãn không?”
“Anh sẽ trả đũa chuyện này chứ?”
“Nếu thủ phạm đằng sau thật sự là Chu Vãn, anh có thể cho biết tại sao Chu Vãn lại làm như vậy không?”
“...”
Các phóng viên hết người này đến người khác hỏi dồn dập, câu sau gay gắt hơn câu trước.
Mấy ngày nay tin tức xôn xao, nhưng Diệp Hoài Cẩn lại không có phản ứng gì ngoài bài đăng Weibo kia, hiện tại bọn họ cũng có phần sốt ruột.
“Thành thật xin lỗi, hôm nay mấy đứa nhỏ cũng có mặt ở đây, tôi không muốn làm chúng sợ, nên là xin mọi người hãy nhường đường một chút. Nếu có cơ hội, chúng tôi sẽ tổ chức họp báo để giải thích sự việc này. Xin mọi người vui lòng đợi đến lúc đó.” Diệp Hoài Cẩn trực tiếp nói, sau đó thấp giọng dặn hai đứa nhỏ nép vào người mình.
Diệp Vũ Hành trong vòng tay của Mục Nhan cũng nằm trên vai Mục Nhan như hai anh.
Cùng lúc đó, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan ôm ba đứa nhỏ đi ra khỏi sân bay.
Chỉ còn bóng lưng và ba khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương kèm theo hành động vẫy chào các phóng viên tại hiện trường.
Ngay sau đó, đây chính là khung cảnh được phóng viên chụp và đăng lên mạng.
Khi những bức ảnh được đăng lên, sự chú ý của cư dân mạng ngay lập tức bị thu hút.
Aaaaaa… Ba cậu nhóc vẫn dễ thương quá trời.
Sau bao sóng gió, được nhìn lại khuôn mặt đáng yêu của ba cậu bé, cư dân mạng thật sự xúc động rớt nước mắt.
Ba đứa nhỏ đúng là đang rửa mắt cho bọn họ!
Thế là rất nhanh sau đó, rất nhiều người bắt đầu xem lại các chương trình trước kia của cặp sinh ba.
Tuy nhiên, cặp sinh ba càng đáng yêu đáng mến thì càng khiến cư dân mạng một lần nữa lên án hành vi của Chu Vãn.
Lúc bên ngoài đang lan truyền tin tức, Mục Nhan đã theo Diệp Hoài Cẩn về nhà.
Về đến nhà, sự chú ý của ba cậu bé lập tức tập trung vào ba nhóc lắm lông, chúng cũng không nhận ra sự khác biệt giữa trước đây và bây giờ.
Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn.
Mục Nhan nhìn Diệp Hoài Cẩn, trong lúc nhất thời thật sự không biết nên nói gì.
“Hoài Cẩn à, em…”
“Không cần nói thêm nữa làm gì, anh hiểu mà.” Diệp Hoài Cẩn nhìn Mục Nhan, anh khẽ nói: “Anh biết em không muốn và cũng không bao giờ làm chuyện đó, hơn nữa phải nói chính là cái gã Sở Hoa kia động tay động chân trước.”
Nghĩ tới đây, Diệp Hoài Cẩn không khỏi tức tối trách móc Sở Hoa.
Nếu không phải tại cái suy nghĩ kỳ cục của anh ta thì đâu có phiền phức như thế này?
Đương nhiên thì việc anh ta biết thức thời cũng khiến Diệp Hoài Cẩn vừa lòng rồi.
Từ giờ trở đi, đối phương sẽ không còn tơ tưởng gì đến Mục Nhan nữa.
Đây cũng coi như là bớt được một đối thủ nặng ký rồi.
Kể ra thì, ngần ấy năm qua, trừ Sở Hoa ra thì chưa từng có ai khiến Diệp Hoài Cẩn lo lắng đến vậy.
Lý do không gì khác, chính bởi tình cảm giữa hai người Mục Nhan và Sở Hoa khi họ cùng nhau lớn lên.
Tính cách của Mục Nhan và anh không giống nhau, anh sẽ không ép buộc Mục Nhan phải theo tiêu chuẩn của mình, cho nên chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của cô.
Ngoài tình cảm này ra, ở những phương diện khác, Mục Nhan chưa bao giờ khiến anh thất vọng, cô vẫn luôn giữ khoảng cách với Sở Hoa.
Cô làm vậy là bởi cô cũng biết rằng anh sẽ để ý.
Cô biết anh để ý, nên cô không làm.
Với anh, chỉ cần tấm lòng này là đủ rồi.
Anh sẽ không hủy hoại mối quan hệ giữa họ chỉ vì một người ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt “giấm chua” của Diệp Hoài Cẩn, tâm trạng thấp thỏm của Mục Nhan đột nhiên biến mất.
Anh vẫn luôn như vậy, luôn có thể lay động trái tim cô.
Nhất thời Mục Nhan không biết nên nói gì.
Cô lập tức nghĩ đến cuộc gọi hôm trước của bố mẹ, nghĩ một hồi, cô nói: “Ngày mai anh có thời gian không?”
“Có, sao thế?”
“Bố mẹ kêu chúng mình quay về một chuyến, vì chuyện này.” Nói tới đây, sắc mặt Mục Nhan có chút lo lắng, hai ngày trước bố mẹ nhìn thấy tin tức này chắc tức giận lắm.
Dù cô có gọi điện giải thích nhưng bố mẹ cô chỉ nói biết rồi, và bảo cô sau khi ghi hình xong thì về nhà một chuyến.
Cô thật sự không biết bố mẹ có ý gì.
“Không sao, có anh ở đây! Có chuyện gì anh lo hết. Em không cần lo, cứ xem như về nhà gặp bố mẹ đi.” Diệp Hoài Cẩn vội vàng nói.
Anh biết rằng khi nhắc đến bố mẹ của Mục Nhan, vì chuyện năm đó mà trong lòng Mục Nhan luôn có một bóng đen.
Nhưng điều mà Mục Nhan không biết là, anh không quan tâm người khác nghĩ gì, anh chỉ biết rằng chỉ cần có cô thì anh đã có cả thế giới, người khác nghĩ sao anh cũng mặc kệ.
Anh quan tâm đến bố mẹ của Mục Nhan, suy cho cùng cũng chỉ vì anh quan tâm đến Mục Nhan mà thôi.
“Ừ.” Thật ra trong lòng Mục Nhan có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ còn lại một chữ.
“Tối ăn gì nhỉ? Tối nay anh nấu cho.” Diệp Hoài Cẩn thấy tâm trạng Mục Nhan không tốt thì chủ động mở miệng.
“Ăn bò bít tết không? Em muốn ăn bò bít tết anh làm!” Mục Nhan suy nghĩ một lúc rồi nói.
Món đầu tiên Diệp Hoài Cẩn nấu cho Mục Nhan ăn chính là bò bít tết.
Cũng chính vì trải nghiệm quá thê thảm nên sau đó Diệp Hoài Cẩn đã quyết tâm khổ luyện kỹ năng nấu bít tết, cuối cùng thật sự nấu ra được một kiểu rất đặc biệt.
Có thể nói, bít tết là món sở trường của Diệp Hoài Cẩn.
Món bít tết của Diệp Hoài Cẩn cũng là món ăn được ba đứa nhỏ vô cùng mong chờ.
“Được.” Diệp Hoài Cẩn đồng ý, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, đồng thời lấy điện thoại ra đặt nguyên liệu để làm món bò bít tết.
Mục Nhan cũng không làm phiền, giao bếp yêu cho Diệp Hoài Cẩn, sau đó cô chạy vào phòng thú cưng chơi cùng ba đứa nhỏ và ba nhóc lắm lông.
Trong phòng thú cưng, nhìn thấy Mục Nhan đi tới, ba đứa nhỏ vội vàng chào đón cô.
Chờ sau khi Mục Nhan bắt đầu chơi.
Diệp Vũ Triết sờ bụng: “Mẹ, khi nào thì ăn cơm ạ? Con đã tiêu hóa hết bữa trưa rồi!”
“Bố mấy đứa đang chuẩn bị trong bếp rồi!” Mục Nhan cười.
“Ầyyy~” Ba đứa nhỏ lập tức thất vọng tràn trề.
Lại là bố nấu hả?
“Bố làm bít tết!” Mục Nhan nói thêm.
“Aaaa~ tuyệt vời!”
Lời của ba cậu nhóc thay đổi tức thì.
Bít tết của bố là ngon nhất!
Nhìn bộ dạng quay ngoắt một trăm tám mươi độ của chúng, Mục Nhan bất lực lắc đầu.
Không biết đã qua bao lâu, khi Diệp Hoài Cẩn gọi mẹ con Mục Nhan thì bít tết đã làm xong.
Ba đứa nhỏ nóng lòng đến bàn ăn, sau đó bắt đầu ăn bít tết một cách ngon lành.
Diệp Hoài Cẩn đặc biệt chuẩn bị thêm một ly rượu cho chính mình và Mục Nhan, bên cạnh có mở một chai vang đỏ.
Nếu không có ba đứa nhỏ, chắc chắn đây sẽ là một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Cả nhà cùng nhau ăn uống vui vẻ, còn cư dân mạng lại được ăn cơm chó.
Bởi vì Diệp Hoài Cẩn vừa mới đăng một bài viết mới trên Weibo.
#Diệp Hoài Cẩn: Nấu món bít tết sở trường, chào đón vợ con trở về (ảnh đính kèm)#
Ngay khi anh đăng lên Weibo, lập tức đã có vô số fan hâm mộ luôn túc trực theo dõi nhìn thấy.
Lúc đầu là cảm giác bị ngược, nhưng họ nhanh chóng nhào tới thể hiện sự hiện diện của mình.
“Aaaaa~ Trông ngon quá.”
“Quả nhiên có Mục Nhan chỉ dẫn, kỹ năng của nam thần không tệ nha.”
“Ahahaha, tôi đúng là có tật mà, cẩu độc thân đến đây để bị ngược à?”
“Nam thần ơi, cứ show ân ái đi, tôi thích lắm.”
“Đúng vậy, nam thần à, cho dù người khác có nói gì, chúng em vẫn sẽ luôn ủng hộ anh.”
“Hahaha, có phải chỉ có tôi cho rằng món bít tết rượu vang đỏ bên trái rất có tính nghệ thuật không, nhưng mà nhìn thấy ba miếng bít tết nhỏ trong khung hình, tôi chỉ muốn nói, ba cái bóng đèn chói quá!”
“Hehehe, ba cái bóng đèn chói mù mắt luôn.”
“…”
Bình luận trên mạng không ngừng nhảy, bọn họ nhìn cảnh này đều thấy rất vui vẻ.
Được người hâm mộ thúc đẩy, tin tức này nhanh chóng lên hotsearch.
Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đều không biết những điều này, bởi vì sau bữa tối, sau khi dỗ ba đứa nhỏ đi ngủ, hai người họ đã trải qua một đêm tuyệt diệu.
Sáng sớm hôm sau, họ nhanh chóng thu dọn hành lý lên đường về thủ đô.
Một số cư dân mạng có chút tò mò khi nhìn thấy gia đình năm người ở sân bay.
Gia đình năm người này đi đâu thế nhỉ?
Lúc này, ở thủ đô, bên trong một sân tứ hợp viện.
Sau khi đến đầu ngõ, ba đứa nhỏ quen lối chạy đến trước một cánh cửa, điên cuồng bấm chuông.
Chuông cửa reo, kèm theo đó là giọng nói vui vẻ của ba đứa.
“Ông bà ơi, chúng cháu đến rồi.”
Trong ấn tượng của ba cậu nhóc, nhà ông bà ngoại có đồ ăn ngon tuyệt cú mèo, ngon hơn cả đồ mẹ nấu, ngoài ra còn ăn gì cũng được, ăn bao nhiêu cũng được.
Vì thế nên ba đứa nhỏ tích cực hơn ai hết.
Sau khi chuông cửa reo một lúc, cánh cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Ba đứa nhỏ nhìn thấy người đang đi đến thì lập tức lao vào.
“Bà ngoại!”
“Ôi, các cháu ngoan của bà!” Người đó vừa nhìn thấy ba cậu nhóc, lập tức ôm chúng vào lòng, thơm tới tấp rồi mới hỏi: “Cháu yêu, các cháu có đói không?”
“Có ạ, có ạ, đói lắm rồi ạ!” Ba cậu nhóc đồng loạt gật đầu.
“Bà dẫn mấy đứa đi ăn nhé, hôm nay ông ngoại nấu đó nha.” Nói xong, bà ôm ba đứa nhỏ đi vào trong.
Mục Nhan cùng Diệp Hoài Cẩn hoàn toàn bị bỏ quên.
Mục Nhan: “…”
Đúng là tình yêu con trẻ của người già, hồi cô còn bé tí teo, rõ ràng cái đãi ngộ này thuộc về cô cơ mà!!!
“Vào thôi!” Diệp Hoài Cẩn mỉm cười nhìn Mục Nhan.
Sau đó, hai người đi vào gian chính.
Vừa đến sảnh, Mục Nhan ngửi thấy một mùi hương nức mũi.
Mùi hương này khiến bụng Mục Nhan sôi lên sùng sục.
“Được rồi! Món cuối cùng tới đây.”
Bà Mục bưng một cái đĩa đi ra, theo sau là ba cái đuôi nhỏ, lúc này trên tay ba cái đuôi nhỏ này đang cầm một xiên thịt viên chiên và ăn ngấu nghiến.
Lúc này trong mắt ba đứa nhỏ chỉ có đồ ăn.
Sau khi đặt bát đĩa lên bàn, bà Mục nhìn Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn: “Ngồi đi hai đứa, nhà mình mà, dè dặt thế làm gì.”
“Vâng, con biết rồi, mà mẹ ơi, bố đâu rồi?” Mục Nhan đáp lại, sau đó hỏi về bố.
“Bố con đi thay quần áo rồi, sẽ ra ngay thôi.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.
Chẳng bao lâu, bóng dáng của ông Mục từ hướng phòng bếp đi tới, vừa đến đại sảnh thì nhìn thấy Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn, bước chân ông không tự chủ được mà khựng lại.
“Bố ạ.” Mục Nhan gọi.
“Ừ.” Ông Mục đáp lại, sau đó tìm một chỗ cạnh ba đứa nhỏ và ngồi xuống.
“Ngồi đi, ngồi cả đi, chúng ta ăn cơm trước đã.” Bà Mục nói.
Lập tức, mọi người ngồi quây quần lại cùng nhau ăn.
Ngoại trừ sự tương tác giữa ba đứa cháu và bà Mục, bàn ăn hoàn toàn yên tĩnh.
Ăn xong, ông Mục đưa mắt nhìn Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn, vẻ mặt nghiêm túc: “Hai đứa đi theo ta.”
Nói xong, ông đi về phía thư phòng, Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn nhìn nhau rồi cũng đi theo.
Bố muốn nói gì với họ đây?