Rời bàn được một lúc, nhóm người lại tiếp tục đi thẳng vào phòng khách.
Mục Nhan rót chút nước ấm rồi cùng ngồi xuống.
Ngược lại ba cậu nhóc kia, có lẽ cảm giác được người lớn phải nói chuyện, ba cậu nhóc ngoan ngoãn ôm chó nhỏ của chúng chạy ra sân chơi.
Dù đang là mùa hè, nhưng ban đêm khu biệt thự sẽ không quá nóng, bây giờ còn có cơn gió nhẹ thổi qua.
Sau khi chắc chắn đã đóng cổng, Mục Nhan mới để ba cậu nhóc ba và ba vật nhỏ ra ngoài chơi, nhưng bởi vì mở cửa, thi thoảng vẫn nghe thấy tiếng ba cậu nhóc chơi đùa ầm ĩ.
Lúc này, Hải Dương dẫn đầu nói ra kế hoạch được sắp xếp kế tiếp cho Mục Nhan.
“Địa điểm ghi hình tập ba của chương trình “Vòng quanh thế giới” đã được xác nhận rồi.”
“Là chỗ nào?” Mục Nhan tò mò hỏi.
“Tập này là ghi hình trong nước, điểm đến là Phúc Châu, hình thức ghi hình không giống như hai tập trước, cụ thể như thế nào tổ chuyên mục sẽ báo lại, khách mời được chọn chính là mấy minh tinh hoặc là ca sĩ nổi tiếng ở Phúc Châu, cùng ghi hình vào Chủ nhật, ba ngày hai đêm, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cô.”
Về phần lần này anh ta đi cùng Mục Nhan là bởi vì độ nổi tiếng của Mục Nhan gần đây quả thật đã tăng lên, hơn nữa có cặp sinh ba, dù xuất hiện ở chỗ nào đi chăng nữa, tuyệt đối có thể thu hút rất đông người, lần trước là vì có Diệp Hoài Cẩn đi cùng, bên anh ta còn có chuyện phải làm, cho nên mới không đi theo, lúc này đây anh ta nhất định phải đi theo.
Còn nữa, anh ta phải ở trước mặt cánh truyền thông thể hiện đôi chút cảm giác tồn tại chứ, bằng không sẽ không ai biết anh ta là người đại diện của Mục Nhan, anh ta làm sao có thể thể hiện kinh nghiệm của mình trước mặt mọi người.
“Ừm, tôi biết rồi.” Mục Nhan gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, đồng thời cũng chuẩn bị buổi tối tìm hiểu một vài món ăn có tiếng ở Phúc Châu.
Nhưng so với món ăn Phúc Kiến trước kia cô nghiên cứu, lần này sẽ có ít thời gian hơn.
Diệp Hoài Cẩn nghe, tâm tư dao động, đang chuẩn bị nói gì đó, Hướng Thiên ở cạnh cũng phản ứng lại, anh lập tức nói: “Hoài Cẩn, lần này cậu không thể đi theo, sắp tổ chức liên hoan phim quốc tế Ma Đô, cậu có trong trong danh sách mời, cậu còn có tác phẩm được đề cử! Cậu nhất định phải đi, thời gian hoàn hảo này không thể bỏ lỡ.”
Hướng Thiên nói xong, nhẹ nhàng thở ra một hơi, rốt cuộc cũng nói xong!
Diệp Hoài Cẩn chính là một người yêu vợ cuồng vợ, nếu không tranh thủ thời gian nói ra, chờ Diệp Hoài Cẩn nói muốn đi cùng Mục Nhan thì nói chẳng kịp nữa.
Quả nhiên, sau khi Diệp Hoài Cẩn nghe xong, lông mày không khỏi nhíu lại.
“Những công việc khác tôi không sắp xếp cho cậu, nhưng những buổi tiệc lớn như liên hoan phim này cậu nhất định phải lộ diện.” Hướng Thiên nhanh chóng nhắc nhở.
Tất nhiên Mục Nhan cũng hiểu được suy nghĩ của Diệp Hoài Cẩn, cô cũng nói theo: “Anh ở nhà đi! Tiện thể có thể chăm bọn Max một chút, em và con đi rồi, vừa lúc cũng có người chăm nom chúng.”
Tuy là Mục Nhan cố ý tìm một lý do, nhưng khi nghe Mục Nhan nói, khóe miệng Diệp Hoài Cẩn vẫn không nhịn được giật giật.
Nhưng đúng là anh muốn lộ diện ở liên hoan phim quốc tế Ma Đô, lần này không có cách nào đi cùng vợ con rồi, anh nhìn Hướng Thiên rồi gật đầu: “Anh sắp xếp đi!”
“Yên tâm, tôi nhất định sắp xếp thật tốt cho cậu.” Hướng Thiên lập tức cam đoan, một việc anh đắc ý nhất chính là làm người đại diện cho Diệp Hoài Cẩn nhiều năm như vậy cũng không có bất kỳ sai sót nào.
Nhìn Diệp Hoài Cẩn và Hướng Thiên tương tác, trong lòng Hải Dương có chút hâm mộ, một người đại diện có thể dẫn dắt một siêu sao, là một chuyện thành công cỡ nào.
Anh ta cũng từng hăng hái như vậy, vốn cho rằng rất nhanh có thể dẫn dắt thành một ngôi sao hạng A, nhưng cuối cùng thì sao! Vẫn bị người ta hái trộm đào, thậm chí ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
May mắn là Diệp Hoài Cẩn và Hướng Thiên đã cho anh ta một cơ hội quý giá để đông sơn tái khởi*.
*Đông sơn tái khởi: hình dung một người sau khi lui về ở ẩn thì quay lại nhậm chức, ví rằng sau thất thế thì có được vị trí mới.
Bây giờ là Mục Nhan, anh ta càng phải cảnh giác cao độ.
Tuy thất bại một lần, nhưng anh ta vẫn có dũng khí đi tiếp một lần nữa.
Nghĩ vậy, trong lòng Hải Dương nhất thời tràn đầy động lực.
Sau đó, thấy thời gian đã quá, hai người Hướng Thiên và Hải Dương cũng chuẩn bị về.
Cơm cũng ăn ké xong, nói chuyện phiếm và bàn công việc cũng xong xuôi, tất nhiên là không nên quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của cả nhà người ta nữa.
Hai người phải đi về, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan cũng đứng dậy tiễn họ ra cửa.
Lúc đến cửa, ba cậu nhóc kia cũng chạy đến.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Các chú phải về rồi ạ?”
“Ừm.” Hướng Thiên gật đầu.
“Vậy tạm biệt chú Hướng Thiên, tạm biệt chú Hải Dương.” Nhận được đáp án khẳng định, ba bảo bối mỉm cười và lần lượt nói, vươn cánh tay mũm mĩm của chúng vẫy tạm biệt Hướng Thiên và Hải Dương.
Nụ cười vô cùng xán lạn, vẫy tay rất có lực, thể hiện tâm tình vui vẻ của ba nhóc hiện tại.
Hướng Thiên nhìn một màn này, nhất thời không muốn đi nữa, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của ba đứa nhỏ, sau khi nhéo xong, anh nói: “Các chú đi mà các cháu có vẻ rất vui nha, cười như một đóa hoa, chú có chút buồn đấy.”
Ba đứa nhỏ vừa nghe, vẻ mặt thu lại, bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
“Chúng cháu không vui lắm.” Diệp Vũ Thánh còn cố ý nhấn mạnh một chút.
“Vậy các chú ở lại nói chuyện với bố mẹ các cháu một lát được không?” Hướng Thiên trêu chọc.
Anh hiểu rõ cặp sinh ba, đã đoán được Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan có thể đã đáp ứng ba cậu nhóc có thể đi chơi hay là cái gì đó, cho nên bọn chúng mới vội vàng như vậy.
Nhưng trẻ nhỏ mà! Vẫn không biết che giấu tâm trạng của mình!
Hai người Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan biết nội tình, cũng càng hiểu rõ suy nghĩ của ba cậu nhóc, nhìn vẻ mặt chúng trở nên nghiêm túc, cả hai cũng không nhịn được cười cười, chỉ là không có dự định giải vây cho chúng.
Để Hướng Thiên trêu đùa một chút, có lẽ có thể làm cho suy nghĩ của ba đứa nhỏ sau này tránh bộc lộ ra bên ngoài, liếc mắt một cái thì người ta nhìn ra đang suy nghĩ cái gì!
“Chúng ta ở bên ngoài chờ thêm một lát đi!” Diệp Vũ Hành nhìn ba mẹ thảnh thơi xem kịch, rồi nhìn khóe miệng Hướng Thiên đang cười xấu xa, cậu mạnh miệng nói.
Chú Hướng Thiên lại trêu chọc bọn chúng!
Nghe Diệp Vũ Hành nói, Hướng Thiên bật cười: “Thằng nhóc ranh ma.”
Tính cách ba đứa con trai của Hoài Cẩn thật sự rất đặc biệt, nhưng đứa thông minh nhất chính là cậu nhóc nhỏ tuổi nhất này.
Nói xong, lại nhéo khuôn mặt nhỏ của Diệp Vũ Hành rồi chính thức nói: “Chú Hướng Thiên phải về thật rồi, bye bye.”
“Chú Hướng Thiên, bái bai.” Ba cậu nhóc kia lại nói, lần bái bai này có vẻ thật tâm thật ý hơn.
Mỉm cười, Hướng Thiên và Hải Dương cùng rời đi.