*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chỉ bằng cách khiến cả con và Mỹ Lâm làm chuyện xấu, thì nhà chúng ta mới có thể ngoan ngoãn nghe lời của bác ấy."
Giọng của Khương Nghiệp Minh trầm thấp đến đáng sợ: "Trước đây, có một số chuyện ta không dám nói với anh em các con, bởi vì ta cho rằng nó có thể là một cách bảo vệ các con nhưng xem ra ngay từ đầu ta đã sai rồi.! "
Advertisement
"Có lẽ biết rõ hơn ai hết những mẫu nội tạng mà bác cả đưa cho con đặc biệt như thế nào."
Sắc mặt Khương Vân Kỳ tái nhợt, anh ta gật đầu: "Rõ ràng những mẫu nội tạng đó đã rời khỏi cơ thể người lâu như vậy, vậy mà vẫn như còn sống, vẫn còn đập, thậm chí máu vẫn còn đỏ tươi."
"Nó còn có một khả năng tái sinh kỳ lạ... giống như... sẽ không bao giờ chết vậy..."
Advertisement
"Con cũng đã từng nghi ngờ... liệu những cơ quan này có phải của con người hay không."
Khương Vân Kỳ hít sâu một hơi: "Cha, có phải cha biết biết những nội tạng này thuộc về ai không?"
Trong mắt Khương Nghiệp Minh mang vẻ giễu cợt đến cực điểm, đương nhiên là ông ta biết.
Nếu năm đó ông ta đi muộn hơn một chút nữa thôi, e rằng người cũng đã bị mổ xẻ rồi! Ngay cả Tiểu Bảo cũng suýt chút nữa...
"Những nội tạng đó là của cô con, Khương Nhược Lai!"
“Cái gì?!” Khương Vân Kỳ sợ tới mức suýt chút nữa ngã khỏi sô pha.
"Con nghĩ làm sao một người đang sống bình thường lại có thể bị điên?"
"Con nghĩ tại sao bác cả lại yêu cầu con nghiên cứu cái này?! Vì bác cả của con là một kẻ điên, một ác quỷ!!"
"Con cho rằng mình đang theo đuổi điều kỳ diệu trong cuộc sống với một nhóm người cùng chí hướng à? Con đang bảo hổ lột da đấy!!"
Bảo hổ lột da là một thành ngữ có nghĩa không thể mong đối phương đồng ý vì điều đó liên quan đến lợi ích của họ
Sắc mặt Khương Vân Kỳ tái nhợt, không dám tin: "Cô? Tại sao... sao lại là cô chứ?"
Khương Vân Kỳ nhớ lại hôm nay trước tới đây, anh ta còn cắt vài miếng để lấy mẫu trên những nội tạng tươi sống kia, đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Nó giống như... mổ cơ thể một người đang sống và lấy những nội tạng đó ra...
“Cô của con khác với chúng ta.” Khương Nghiệp Minh nghiêm túc nói:
“Trên cơ thể của cô ấy có một số điều khoa học khó có thể giải thích được...”
"Và bác cả của con đã phát hiện ra bí mật đó."
Khóe mắt Khương Nghiệp Minh đau đớn: "Ta là kẻ nhát gan cho nên năm đó dù biết hết mọi chuyện, ta cũng không dám làm trái lời bác cả."
"Ta sợ... mình sẽ có kết cục giống như cô của con."
"Cho dù chúng ta cũng là anh em ruột, bác ấy cũng có thể hạ quyết tâm gi ết chết ta."
Toàn thân Khương Vân Kỳ cảm thấy ớn lạnh: "Bác cả...... Làm sao bác ấy có thể..."
“Không thể ư?” Khương Nghiệp Minh cười khổ: “Con cho rằng tại sao bao nhiêu năm qua không có người nào trong nhà họ Khương dám nhắc tới tên của Khương Nghiệp Lễ?
"Khương Nghiệp Lễ, chú ba của con và cả thím ba của con... đều đã chết dưới tay bác cả."
"Năm đó, tuy gia tộc Lanscelot chưa được thịnh vượng như bây giờ, nhưng ở Tây bán cầu không ai đụng đến họ, nhưng vẫn là không bảo vệ được chú ba và thím ba của con."