*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Xin các vị và các khán giả trên mạng coi đây là một bài học.”
Trên kênh livestream, tất cả mọi người đều sững sờ.
Advertisement
(Trời! Hóa ra là một loại ma túy mới? Vậy nên tối nay tôi vừa mới được xem một màn lừa đảo sao?)
(Vãi, Vương Tuệ Kỳ đúng là gan to tày trời! Ma túy đó chính là thứ thuốc làm đẹp mà cô ta quảng cáo đó phải không?)
Advertisement
(Súc sinh! Cô ta lấy mặt mũi ở đâu ra mà thề thốt, dùng nhân phẩm để đảm bảo vậy, cô ta có nhân phẩm sao?)
(Hạ Đông và Thường Hấn Nhi chẳng phải là cũng toi rồi sao?)
(Không đúng...ekip và Bạc-Khương có phải đã biết từ sớm rồi không? Vậy mà ban ngày bọn họ còn mặc kệ cho Vương Tuệ Kỳ quảng cáo? Thế này quá là không có nhân nghĩa rồi.)
Cư dân mạng chìm vào khủng hoảng. Nhưng livetream tới lúc này cũng chưa hề kết thúc.
Vương Tuệ Kỳ bị đưa đi rồi, những người khác cũng không vội làm sổ sách, dù gì thì đêm nay còn dài.
Sắc mặt Hạ Đông trắng bệch, ngồi trên nền đất, hét lên một tiếng rồi lồm cồm bò dậy: “Vương Tuệ Kỳ cái đồ đáng chết kia! Cô ta vậy mà lại bán cho tôi ma túy!! Cô ta thật táng tận lương tâm, cô ta muốn hại chết tôi đây mà!! Liệu tôi có chết không? Không phải là tôi sẽ trở nên giống cô ta đấy chứ?”
Thường Hấn Nhi càng thảm hơn. Sợ tới mức không nói nên lời, sau khi nghe thấy thứ thuốc làm đẹp mà ban ngày Vương Tuệ Kỳ cho cô ta uống là ma túy, suýt chút nữa thì ngất luôn.
Vẫn là Dương Tiểu Tuyết nhìn không nổi nữa, lấy một chiếc áo sạch đưa cho cô ta, khóa cửa nhà tắm lại để cô ta nhanh chóng chỉnh trang lại.
Sau mười phút, Thường Hấn Nhi điên cuồng chạy ra. Cô ta chạy vọt tới trước mặt Khương Mạn: “Cô đã biết ngay từ đầu rồi đúng không! Cô biết Vương Tuệ Kỳ đang làm chuyện phi pháp, biết thứ thuốc đó sẽ hại người, cô còn để yên cho cô ta đưa cho tôi!! Khương Mạn, cô còn có lương tri không? Cô cố ý làm như vậy phải không?”
“Thường Hấn Nhi!” Dương Tiểu Tuyết là người đầu tiên không ngồi yên được nữa.
Ngay sau đó, soạt một tiếng, ly trà trong tay Khương Mạn nâng lên, tạt thẳng vào mặt Thường Hấn Nhi.
Tiếng mắng chửi của Thường Hấn Nhi ngưng bặt.
Khương Mạn lạnh lùng nhìn cô ta: “Bình tĩnh lại chưa?”
“Cô——”
“Ban ngày Vương Tuệ Kỳ cho cô ăn là thứ hàng vô dụng, lần này đúng thật là chúng tôi phối hợp hành động cùng cảnh sát, thứ thuốc trong tay cô ta đương nhiên cũng đã bị đánh tráo rồi.”
Thường Hấn Nhi sững sờ, giống như sống sót sau đại họa, cô ta còn chưa kịp cười. Giọng nói chế giễu lạnh lùng của người phụ nữ lại vang lên như tát vào mặt cô ta.
“Thuốc tuy là giả, nhưng sự ngu xuẩn của cô lại là thật. Tự cô vội vàng đi tìm lấy cái chết, còn trách người khác không kéo cô lại.”
“Thường Hấn Nhi, cô nghĩ cả thế giới này đều là mẹ cô à? Ai cũng phải dốc tâm, dốc sức lo lắng và suy nghĩ cho cô à?”
Khương Mạn cười lạnh, “Những người ngồi ở đây, ngoại trừ Hạ Đông, có ai chưa từng khuyên cô? Đầu óc không tốt thì phải sớm chữa trị, đừng suốt ngày khoe ra chỉ số IQ thấp lẹt đẹt của mình!”
Đột nhiên Hạ mập bị nhắc tới, vẻ mặt có chút bất ngờ.