*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ôi, tôi nhỡ mồm, tôi quên là cậu yêu đơn phương. Đối với cô ấy, ăn chín suất cơm vẫn hơn yêu cậu! Ha ha ha ha"
Lách cách.
Advertisement
Bạc Hạc Hiên cúp máy và cho số điện thoại của Trần đầu trọc vào danh sách đen. Hai phút sau, Trần Minh đổi sang WeChat để gọi.
"Bạc Hạc Hiên, cậu quá đáng rồi đấy! Cậu chặn tôi à?! Này, tại sao cậu không thể chấp nhận sự thật chứ?"
Advertisement
"Chờ một chút đã, đừng cúp máy! Chị dâu đã tự tay nấu một nồi canh, đặc biệt muốn cảm ơn cô ấy về chuyện gửi tặng xe hoa hồng lúc trước…"
Khi Trần đầu trọc nói vậy, giọng điệu của anh ta có chút hậm hực:
"Canh thì đã bảo quản lý của cậu tới lấy rồi gửi tới nhà cậu, đừng nói làm bạn bè mà tôi không tạo cơ hội cho cậu!"
Bạc Hạc Hiên nghe xong lời này thì cười, “ừ” một tiếng rồi nói: "Được rồi, cám ơn chị dâu."
Trần Minh nghiến răng: "Xóa số điện thoại của tôi ra khỏi danh sách đen ngay!"
Bạc Hạc Hiên mỉm cười rồi nói tạm biệt. Còn về phần số điện thoại của Trần đầu trọc thì… hãy tiếp tục ở trong danh sách đen một thời gian và để thế giới được bình yên một chút.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, anh nhanh chóng tìm thấy Khương Mạn, dù sao thì người bình thường cũng không mặc chiếc áo khoác lông màu hồng như vậy.
Khương Mạn nhìn bà lão làm bánh crepe trứng, bà làm được một cái thì cô ăn một cái, mỗi vị một cái. Một mình cô đã giúp bà hoàn thành KPI của ngày hôm nay.
"Cháu gái, sức ăn của cháu ăn tốt quá..."
Khương Mạn cắn một miếng to, hít một hơi hóng: "Cái cuối cùng! Thật sự đây là cái cuối cùng."
Cô nghiêng đầu thấy Bạc Hạc Hiên từ phía bên đường đi tới, ngạc nhiên nói: "Tôi sắp về rồi, sao anh lại xuống đây?"
"Ba anh em bọn họ có chút việc nhà phải giải quyết."
Khương Mạn gật đầu.
Bà lão nhìn Bạc Hạc Hiên, người già thì không nhận ra người nổi tiếng nào, nhìn hai người bọn họ, cảm khái nói:
"Hai đứa trông thật là đẹp đôi, cô gái có mắt nhìn, chàng trai cũng có phúc!"
“Người xưa đã nói, ăn được là phúc, vừa nhìn cháu gái đã biết là có phúc rồi.”
“Bà ơi, bà nói sai rồi, cháu có phúc không liên quan gì tới anh ấy cả.” Khương Mạn nhanh chóng lắc đầu.
Bạc Hạc Hiên túm lấy cô, trách mắng: "Người lớn nói thì không được cãi, cám ơn bà, cháu cũng cũng cảm thấy mình có phúc ạ."